Hay là anh ta đã phát hiện ra thân phận của bảo bối ? Không thể nào, mọi tin tức ở nước ngoài cô đã tự tay phong toả. Trầm Tịch Dương vắt óc cũng không nghĩ ra ý định của anh ta! "Vả lại cô biết nấu ăn ? Cô định để cho thằng bé này làm hết ?" "................" Đương nhiên là không biết a! Cuối cùng dưới sự lôi kéo của Tiểu Vân, Trầm Tịch Dương đành phải phó mặc số phận, ra ngoài phòng khách đợi. Phòng bếp cuối cùng chỉ còn lại Khanh bảo bối cùng lão cha già. Bé không thích y cho lắm nhưng cũng tốt hơn so với bà mẹ ăn hại kia. Mạc Tu Nghiêu từ đầu tới cuối cùng không nhìn tới bảo bối một lần, đuôi lông mày nơi khoé mắt ẩn giấu tia phức tạp... Trái ngược với lão cha mặt lạnh, bảo bối rất yêu đời, vừa trông nồi nước hầm xương vừa huýt sáo. Cùng lúc đó Trầm Tịch Dương ở ngoài phòng khách mà tâm trạng thấp thỏm không yên, liên tục suy nghĩ về việc Mạc Tu Nghiêu chuyển đến sát vách nhà cô...... Rốt cuộc anh ta biết những gì rồi? "Cô ơi, cô đang lo lắng gì sao ạ?" Nói đoạn Tiểu Vân làm mặt cười, nói, "Vì vậy cô phải cười tươi như vậy nè. Không sẽ rất mau già đó, cô xinh đẹp như vậy mà!!!" Trầm Tịch Dương bật cười, véo nhẹ cái má bầu bĩnh của cô bé, "Ừm, cô biết rồi. Cảm ơn Tiểu Vân nha!" Trầm Tịch Dương chợt nhớ ra phòng bếp chắc không đủ diện tích cho bốn người ăn lẩu, vì vậy cô quyết định dọn dẹp phòng khách, chừa ra một không gian thoáng đãng. Nửa tiếng sau một lầu nổi được dựng lên, bên trong đầy đủ các loại rau củ, thịt cá đem theo hương thơm và làn khói nghi ngút. Trầm Tịch Dương và Tiểu Vân ngồi một bên, đối diện bên kia là Khanh bảo bối cùng Mạc Tu Nghiêu. Thoạt nhìn qua rất giống cả nhà bốn người ấm áp, chỉ là không khí có chút nặng nề. Trầm Tịch Dương đành phải lên tiếng phá vỡ sự im lặng đấy, "Hai người có ăn được sa tế không...?" Mạc Tu Nghiêu, "Được!" Tiểu Vân cũng gật đầu. Cả bữa ăn hầu như là ba người Trầm Tịch Dương, Khanh bảo bối, Tiểu Vân giải quyết, Mạc Tu Nghiêu không ăn được là bao, hầu như giúp ba người nhúng đồ, gắp ra đĩa. Cô bé Tiểu Vân cũng thích ăn cay giống hai mẹ con Trầm Tịch Dương, dù khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng những vẫn cười tít mắt, thi thoảng vẫy tay với bảo bối. "Tôi ra ngoài nghe điện thoại." Trầm Tịch Dương gật đầu không nói gì, cô vô tình nhìn thấy người gọi đến là "Kính Thiên Dương" "Cô ơi, cô ăn đi." Vừa nói Tiểu Vân vừa gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Trầm Tịch Dương. Trầm Tịch Dương cười đưa vào miệng, không hiểu sao khi nãy cô ăn cay rất tốt, giờ cũng miếng thịt gà, lại tê lưỡi đến lạ, hình như còn có chút vị đắng..... "Côca nè mami." Bảo bối ẩn ý nhìn Trầm Tịch Dương, đưa ly côca còn đầy về phía cô. Trầm Tịch Dương cầm lấy tu một ngụm to. Tiểu Vân quan tâm hỏi, "Cô thấy cay sao ạ ?" "Khụ.... Khụ....." Trầm Tịch Dương suýt sặc côca mà chết, Tiểu Vân không hổ là con gái của Mạc Tu Nghiêu mà, đạo hạnh cao thâm a!!! Vài phút sau Mạc Tu Nghiêu đã nghe xong điện thoại bước vào, lại ngồi ngay ngắn như thường, vẫn tiếp tục nhúng lẩu cho ba người. Chỉ là thỉnh thoảng lông mày anh nhíu lại, suy tư điều gì đó. Không khí so với lúc trước càng âm trầm, chỉ có màn hình di động liên tục phát sáng cùng tiếng rung... Cuối cùng Mạc Tu Nghiêu đứng dậy, hỏi cô, "Có thể cho Tiểu Vân qua đêm ở đây được không ? Tôi có việc gấp phải đi ngay, e là đêm nay không về được. Tiểu Vân, con có muốn ở cùng cô ấy không ?" Tiểu Vân gật gật đầu. Trầm Tịch Dương nghe Mạc Tu Nghiêu nói một tràng dài thì giật mình, suy đi tính lại cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. "Để tôi ra đóng cửa." Tiễn Mạc Tu Nghiêu ra đến cửa, Trầm Tịch Dương vẫy tay nói, "Mạc tổng đi thong thả." Mạc Tu Nghiêu thấy cô dửng dưng, thản nhiên như vậy thì trong lòng ập lên một cỗ tức giận, cô ấy không thấy khó chịu sao ? Hay là vì không yêu nên không quan tâm ? Trầm Tịch Dương vừa ngồi xuống bàn ăn thì bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe một loáng rồi biến mất. "Nào, Tiểu Vân, bảo bối, chúng ta tiếp tục, chiến hết chỗ này!" Bảo bối nâng mi nhìn mami nhà mình cố tỏ ra vẻ phấn khích thì cạn lời! Người mẹ này thật không có tiền đồ chút nào! Mà Tiểu Vân thì sau khi cha mình đi thì có vẻ buồn, cô bé mím chặt môi nói, "Con lo rồi. Mọi người tiếp tục đi ạ." Trầm Tịch Dương ăn cũng cảm thấy nhạt nhẽo, sau cùng cô quyết định dừng đũa, bảo bối cùng dừng theo. "Tiểu Vân à, con ra ghế xem TV chờ chúng ta được không ?" "Hai người định dọn sao ạ?" "Ừm." "Vậy con dọn cùng hai người." Trầm Tịch Dương do dự, "Cái này......" Sao cô có thể để công chúa nhỏ nhà họ Mạc dọn đồ chứ!!! Mạc Tu Nghiêu mà biết cô "bóc lột" con gái cưng của anh ta, sẽ lột da cô mất! "Tiểu Vân muốn ở bên cô...." "Được rồi, con có thể bê cái đĩa nhỏ này không ?" Tiểu Vân gật đầu, sau đó ba người cùng xu dọn. Trầm Tịch Dương nhìn Tiểu Vân bé nhỏ mà đau lòng, không biết ngày thường Kính Thiên Dương đối xử với con bé thế nào, cô có cảm giác con bé rất thiếu tình yêu thường của mẹ. Khanh bảo bối rửa, Trầm Tịch Dương tráng bát, Tiểu Vân ở bên cạnh ríu rít, "Ah, thì ra anh trai này cũng chỉ sinh trước Tiểu Vân tròn một tháng, Tiểu Vân sinh ngày 1-11 đó nha ~" "Vậy là chúng ta cùng tuổi rồi!" Lại nhìn về phía Trầm Tịch Dương, "Cô ơi, vậy con gọi là Tiểu Khanh ca ca được không ?" Khanh bảo bối đen mặt, lên giọng anh cả, "Nhóc con, bỏ chữ Tiểu đi, gọi Khanh ca ca biết chưa ?" "Vậy tức là Khanh ca ca sẽ là anh trai của Tiểu Vân đúng không ạ?" ________ #UyenToTo
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]