Chỉ có một điều cô không ngờ đến chính là người ký hợp đồng với công ty của anh chính là Trang Vệ, Trang Vệ đấy. Cô ngồi xem tài liệu mà tym cứ run bần bật. Nếu cô biết trước là anh ta thì có chết cô cũng sẽ không đi. Nếu bây giờ mà cô muốn về chắc có lẽ vẫn còn kịp nhỉ.
" Ây dô, sếp ơi em tự nhiên đau đầu quá làm sao bây giờ. Có lẽ buổi kí hợp đồng hôm nay em không đi được rồi gọi Ái Văn đi thay em đi."
" Đau đầu à? Đau ở đâu?" Anh liếc mắt nhìn cô tỏ vẻ ân cần hỏi.
" Đây này, chỗ này này." Cô vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ.
" Không sao, cô không đau trên đầu, cô chỉ đau trên trán thôi. May ra còn chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Vẫn tiếp tục đi kí hợp đồng."
" Sếp, em đau đầu thật mà. Cho em nghỉ hôm nay thật sự không được à? Anh có thấy ai bóc lột sức lao động như anh chưa? Mấy hôm nay em lf việc quần quật như một cái máy còn không được thưởng còn bị trừ lương."
" Muốn thưởng cũng được tối này xong liền thưởng cho em."
" Sếp em thật sự không cần." Em lúc này chỉ muốn về nhà thôi. Cô nào dám nói ra câu phía sau.
" Cô muốn về thật sao? Không muốn báo thù hả?" Anh nhìn cô trầm ngâm nói. Cô mặt không hiểu nhìn anh. Báo thù cái gì? Người yêu cũ cô??
" Không phải, anh đang nói cái gì vậy giám đốc?"
" Tôi nói sao trên đời lại có người ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-phu-nhan-da-tro-ve-con-gai-lam-mai/746416/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.