Cố Thanh Tâm tuy rất muốn Nhược Hi ở lại, nhưng lại không đành chạm vào vết thương sâu thẳm của cô cháu gái. Thở dài một hơi, bà đành chuyển sang vấn đề khác.
"Vậy khi nào con đi?"
"Nếu không có chuyện gì phát sinh, theo kế hoạch thì tuần sau con sẽ trở về kí túc xá của trường."
"Vậy thì trong một tuần này, dì phải bồi bổ cho con thật tốt mới được."
Hai dì cháu cứ như thế mà nói chuyện thật lâu. Mãi đến khi Vương Nhất Trung buồn bã chạy qua phòng của Cố Nhược Hi bắt bà vợ già đầu vẫn thích hóng chuyện của mình về, cả hai mới có chút không nỡ mà dừng cuộc hội thoại lại.
...
Thoắt cái bảy ngày trôi qua thật mau. Thông qua cửa kính xe, cô lưu luyến nhìn lại ngôi nhà rộng lớn kia một lần nữa. Dì Cố cùng chồng dựa theo bóng dáng của cháu gái trên xe đưa tay lên vẫy chào tạm biệt.
Chiếc xe đi càng ngày càng xa, hình ảnh phía sau thu nhỏ dần rồi biến mất hẳn sau khúc cua. Mỗi lần tạm biệt như vậy, cô lại càng không nỡ rời xa.
Trong vô thức, cô lại nghĩ đến Mạc Thiệu Ngôn. Bọn họ lần trước gặp nhau ở thành phố M, liệu rằng có thể hay không có duyên gặp lại ở thành phố A này?
Lắc đầu thật mạnh để xua tan đi suy nghĩ vừa rồi. Thành phố M xa nơi đây như vậy, chắc chắn chuyện này sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Một lần có duyên gặp lại không nói lên được điều gì cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-nhiet-yeu-lai-lan-nua/2774969/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.