Ngày hôm nay diễn ra buổi biểu diễn thời trang, 3 giờ chiều chính thức bắt đầu, nhưng đã qua buổi trưa, hai vị cấp cao quan trọng phụ trách chính đã ăn ý biến mất, điện thoại không gọi được tin nhắn cũng không trả lời, người của hai bên tập đoàn gấp đến độ suýt chút nữa hói đầu. Làm thư ký thân cận của bá đạo tổng tài, Tiêu Tử Ngọc phất tay: "Gấp cái gì, không phải còn 3 tiếng nữa mới bắt đầu à, tới thì tới, nên làm thì nên làm." Mọi người vội vàng đi ra ngoài, Tiêu Tử Ngọc móc điện thoại gọi 101 cú điện thoại cho lão bản nhà mình, sau cùng thì đường dây cũng thông. "Lão bản, eo của ngài có ổn không?" Cô tỏ ý an ủi. Bên kia ngừng lại vài giây, sau đó giọng điệu miễn cưỡng hài lòng: "Tạm ổn." "..." Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, Tiêu Tử Ngọc không có lời nào để nói, phụ nữ 30 như lang 40 như hổ, danh bất hư truyền, cô hiểu rồi, nhà cô cũng có một nữ sắc lang. Tiêu Tử Ngọc có lòng khuyên nhủ: "Chị xem chị tuổi đã cao, em sợ chị đau thắt lưng, kiềm chế... một chút đi." Trở về chuyện chính: "Lão bản, đừng quên 3 giờ có buổi họp báo phải có mặt, chị và Diệp tổng giám phải đúng giờ." "Ừm chị biết rồi." Vẫn miễn cưỡng không để ý như cũ. "...Được rồi, vì không quấy rầy hai người ân ái, em sẽ cố gắng nói nhanh nhất để truyền đạt thông tin các nhiệm vụ chị giao phó đã hoàn thành." Thứ nhất, chuyện Trần gia, thu bẫy hoàn toàn khiến Trần gia phá sản, kết quả xử lý tùy thời có thể đá ra khỏi công ty, việc này 'truyền tin' hơn 10 phút, Tiêu Tử Ngọc miêu tả sinh động, nói khô cả họng, mang theo vẻ hãnh hiện vô hình. Điều thứ hai thì sao. "Lão bản, chị đặt nhiều hoa như vậy, chẳng lẽ muốn làm gì à?" Lâm Túc: "Em đoán." "Giờ còn đoán!" Khi dễ cô ngốc à, Tiêu Tử Ngọc vạch mặt: "Đương nhiên là..." Tạp âm quá lớn, rất sợ quấy rầy đến Diệp Đồng đang ngủ, Lâm Túc trực tiếp cúp máy, đặt điện thoại xuống nhìn vào thời gian, 12 giờ trưa. Lúc này Diệp Đồng chưa tỉnh ngủ, tối hôm qua bị giày vò quá nhiều, ngủ đến hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất hết ý thức. Hừng đông vừa đến 6 giờ, Lâm Túc theo đồng hồ sinh học mở mắt, nhưng không thức dậy mà nằm giường, nghĩ đến phải giúp Diệp Đồng bồi bổ cơ thể, sáng sớm gọi thư ký chuyên chăm lo cuộc sống riêng đưa canh gà tẩm bổ đến, sau đó cứ ngồi yên nhìn Diệp Đồng. Càng nhìn trái tim càng ấm áp, cô cảm thấy không có gì sánh bằng việc mở mắt liền nhìn thấy được người yêu ở bên cạnh mình, càng khiến cho mình an tâm hơn. Giống như tìm được bến cảng thuộc về mình, cũng giống như nhà, che mưa che gió. Lâm Túc thích cuộc sống bây giờ, nhìn Diệp Đồng cô lại nhớ tới trước đây, hai người sống hạnh phúc, cũng nhớ lại từng chút một chuyện của hai người Điều khiến cô khó có thể quên được nhất là khoảng thời gian 4 tháng hai người chìm trong bóng tối, cô giống như trôi lênh đênh giữa đại dương mênh mông, không nhìn thấy được hi vọng, cũng không thấy ánh sáng, cô bị bao bọc trong tuyệt vọng, cũng từ trong tuyệt vọng mà không cam lòng, Diệp Đồng chính là cọng rơm cũng là người duy nhất cứu vớt được cô, cô chỉ có thể sống chết nắm lấy không buông tay, mặc dù sẽ tạo thành lưỡng bại câu thương*. *Cả hai đều bị thiệt hoặc tổn thương. Thật ra đến nay cô cũng nghĩ không thông, trước đây rốt cuộc cô ôm tâm tình thế nào mới quyết định như vậy, vì đối phương mà thiết kế tốt ván cờ cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ tổn thương. Sau đó Lâm Túc đã nghĩ tới vô số ví dụ. Ví dụ như gánh chịu áp lực gia đình, tạm thời buông Diệp Đồng, để cho Diệp Đồng rời khỏi cô, đem mâu thuẫn giải quyết rồi giải thích rõ với Diệp Đồng, hoặc đem tất cả thẳng thắn với Diệp Đồng, cùng nhau gánh chịu, nhưng lúc đó bị vây trong trạng thái buộc chặt, không muốn Lâm gia can thiệp đến Diệp Đồng, vì vậy áp dụng phương thức cực đoan, cho nên Tiêu Tử Ngọc thường xuyên mắng cô chết vì sĩ diện, chỉ khổ thân. Nhưng trên thực tế, mặt mũi Lâm Túc không có tội nhưng cũng chịu không ít. Bốn tháng vì giải quyết mâu thuẫn gia đình mà cô ít về nhà, cô mệt chết cũng không thể buông tha, bởi vì có người chờ cô về nhà. Lần cuối cùng Lâm Túc cùng ba mình phân cao thấp tuy rằng thắng nhưng lại làm cho ông ấy trực tiếp vào bệnh viện, ông ấy dưới cơn nóng giận dùng gậy ra tay tàn nhẫn, cũng bị sự lạnh lùng của con gái cũng như thái độ cố chấp chịu đả kích rất nặng, hai cha con bất chấp thắng thua cùng nhau vào viện. Từ nhỏ, cuộc sống của Lâm Túc đã được an bài một cách tỉ mỉ, nên làm gì, nên học cái gì, đi học ở đâu, như một người máy không có tình cảm, một đường chậm rãi lớn lên. Khi cô còn nhỏ, hai chữ 'ba ba' thật xa lạ, ba của cô không giống trong sách viết 'tình thương của cha sâu nặng như núi', ông ấy thường xuyên nghiêm mặt, cứng nhắc nghiêm khắc, mẹ lại như ánh nắng, vỗ về tâm hồn thời thơ ấu, nhưng mẹ cô vì sinh cô, sau sinh mất nhiều máu, vẫn luôn đau ốm, Lâm Túc vừa tròn 15 bà liền qua đời. Cho nên, khi hay ba cô nằm viện, nhân lúc phòng tuyến trong lòng của ông yếu đuối nhất, Lâm Túc từ bệnh viện trực tiếp trở về nhà. Cô chẳng biết mình chờ đợi điều gì, hơn một tháng cô không gặp Diệp Đồng, cô thầm nghĩ cấp bách gặp mặt Diệp Đồng, hai người thật sự gặp nhau, Diệp Đồng ngồi bên giường vội dụi mắt, nhẹ nhàng nói với cô: "Chị đã về rồi." Lâm Túc đứng ở cửa gật đầu, bỗng dưng cô không có dũng khí bước tới, cô xoay người, thật giống như nhìn thấy đôi mắt đào hoa hơi sưng kia cong như ánh trăng non nơi xa xa trong bóng đêm. Cô ngồi ở thư phòng, vẫn không nhúc nhích, không có biểu tình gì, cũng không chút cảm xúc, chỉ có tiếng hít thở không thông từng đợt phả vào mặt, bóp chặt lòng cô phát ra đau đớn, mãi cho đến khi rơi vào cái ôm ấm áp, Diệp Đồng ngồi bên cạnh ôm lấy cô, ai cũng không nói gì, Lâm Túc trầm tĩnh lại, hai người ôm lấy nhau. Ôm rất lâu, lâu đến nỗi Lâm Túc đã cho rằng trôi qua cả đời người, khoảnh khắc đó giống như cô cho rằng hai người đến đầu bạc. Ngọn đèn ở góc sáng lên, chiếu sáng toàn bộ thư phòng, Diệp Đồng bưng mặt Lâm Túc, vô cùng thân mật hôn khóe môi người kia, mặt mày rạng rỡ: "Trời tối rồi, chúng ta đi mua thức ăn thôi." Giọng nói cũng không giảm đi sự dịu dàng. Lâm Túc cùng Diệp Đồng đi, đồ ăn mua về nhưng cô lại mất đi cô ấy. Việc xấu thành đôi, ba cô vào viện cũng không thể trở ra, cho nên Lâm Túc cảm thấy cô gián tiếp làm ba tức chết, cho nên cô hãm sâu trong tự trách hỗ thẹn của hai người. ----------- Nghĩ tới đây, ký ức kéo về hiện thực, Lâm Túc chỉ cảm thấy cảm giác đau đơn chậm rãi từng chút một cắn nuốt cô, hơi thở dồn dập, được một đôi tay ôm lấy cổ cô, Lâm Túc siết vòng tay ôm chặt Diệp Đồng vào lòng. Giữa lông mày Diệp Đồng khẽ động, dụi vào người Lâm Túc, dường như cô cảm giác được bất an lúng túng của người kia, nỉ non nói: "Lâm Túc..." Lâm Túc ừ một tiếng, cằm đặt lên trán Diệp Đồng, mở miệng tự nhiên nói: "Đồng Đồng, chị rất nhớ em. Em đi rồi, trong nhà không người, trống rỗng, chị một mình sống không hạnh phúc, ngày qua ngày nghĩ đến em nghĩ khi nào em trở về, nhưng em không có về nhà. Chị nhịn không được đi tìm em, nhìn thấy em cùng người khác cùng nhau cười nói vui vẻ, chị không dám quấy rầy em, chị sợ em phớt lờ chị, chị sợ em khóc." Diệp Đồng nửa mê nửa tỉnh, mơ màng nghe cũng không quá rõ ràng nhưng vô thức ôm lấy Lâm Túc tiến vào trong lòng. Lâm Túc đã quen mạnh mẽ, tính cách ít nói kiệm lời, trước giờ đều rất lý trí, rất ít khi giống như bây giờ nhớ lại quá khứ rồi chợt trở nên đa sầu đa cảm, cô ngắt quãng nói rất nhiều lời. Lúc này chuông đồng hồ vang lên, còn cách buổi họp báo 2 tiếng, mà người trong lòng cô đang ngủ, tiếng hít thở vẫn đều đều. Lâm Túc nằm nghiêng, chăn tùy ý đắp lên thắt lưng, đối mặt với Diệp Đồng, ánh mắt rơi vào gương mặt đang ngủ xinh đẹp kia, đầu ngón tay cuộn lấy lọn tóc của Diệp Đồng vén lên hiện ra chóp mũi cao thanh tú, từ từ đem người trong giấc ngủ ngọt ngào gọi dậy. Cảm giác quét qua ngưa ngứa cực kỳ quấy nhiễu người trong mộng, Diệp Đồng nhúc nhích mí mắt cũng không mở, ý thức dần dần chọc tỉnh, mơ màng muốn xoay người lại bị một tay trên lưng trói buộc. Diệp Đồng không nhúc nhích được, khẽ động liền cảm thấy cả người mềm ra, cảm giác sưng tấy giữa hai hai chân rất rõ ràng, buông thả dục vọng không tiết chế, khiến cho cô có chút choáng váng, cô giơ tay lên xoa xoa giữa lông mày: "Lâm Túc?" "Chị ở đây." Bên tai truyền tới tiếng nhỏ nhẹ: "Tỉnh chưa?" "Ừm..." Giọng Diệp Đồng khàn khàn mơ hồ đáp lại: "Mấy giờ rồi?" "1 giờ." Nhìn thấy Diệp Đồng mở mắt, Lâm Túc vén tóc Diệp Đồng ra sau tai, ngửa đầu đặt nụ hôn lên trán Diệp Đồng: "Còn mệt không?" Câu hỏi quan tâm này rơi vào tai Diệp Đồng khiến Diệp Đồng muốn đánh người, cô nhìn Lâm Túc một hồi, mím môi, trực tiếp làm hành động trừng phạt, đưa tay kéo tay Lâm Túc đặt bên môi, há miệng cắn lên, cắn chưa hết giận, nhả ra rồi cắn lại, một phát rồi một phát tạo ra dấu răng mới, cho đến khi cánh tay thon dài như ngọc kia hiện đầy dấu răng của cô. Lâm Túc cũng để Diệp Đồng tùy ý cắn, giơ tay kia vòng qua gáy Diệp Đồng, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi: "Có muốn ngủ tiếp không." "Còn ngủ? Một giờ rồi, không phải buổi sáng em nói chị 10 giờ đánh thức em sao? Sắp bắt đầu buổi họp báo rồi, chị còn nằm trên giường... tên lưu manh này, đều tại chị, nhanh rời giường." Lâm Túc xoa xoa cánh tay: "Không vội, còn 2 tiếng đồng hồ, đủ rồi." "Mau đứng lên." Cắn xong rồi, hoàn toàn tỉnh táo. Diệp Đồng nhớ tới buổi họp báo lúc 3 giờ chiều, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ, kéo tay Lâm Túc rời giường nhưng nhìn thấy cánh tay kia, thật ra dùng lực cắn không quá lớn, đa phần chỉ lưu lại dấu mờ mờ, qua mấy tiếng sẽ trở lại như bình thường. Cùng nhau vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, Diệp Đồng ngừng hành động, hỏi Lâm Túc: "Có phải chị nói rất nhiều lời với em không?" "Có thể là em nằm mơ." Diệp Đồng đá người kia: "Tên lừa đảo, chị lại gạt em." "Không có, không gạt em." Chân thon lại bị đá, Diệp Đồng nói: "Đêm nay, cửa cũng không cho chị vào." "..." "Em nói được thì làm được." "..." Lâm Túc nhướng mày cười. Ngoài miệng không cho vào, chung quy cô có biện pháp làm cho Diệp Đồng tự mình mở cửa. Vị trí phía dưới thoải mái thì thoải mái, nhưng chơi đùa kịch liệt, ngày hôm sau cả người đều chua xót, trái lại nhìn dáng vẻ Lâm Túc hăng hái đầy sức sống, Diệp Đồng ngồi bên bàn ăn, canh gà tẩm bổ của hôm nay cô rất muốn bưng một chén canh đầy đổ vào miệng Lâm Túc. Bởi vì thời gian cấp bách, ăn xong cơm trưa chỉ còn 1 tiếng, không kịp tính toán vị trí trên dưới, bây giờ công việc quan trọng hơn. Diệp Đồng là người phụ trách số một của buổi họp báo, tuy rằng công việc đã sắp xếp xong xuôi nhưng vẫn cần ở đó tận mắt quan sát, cô vào phòng ngủ thay một bộ đồ công chức chuyên nghiệp, buộc tóc lên đơn giản trang điểm. Đứng trước gương sát đất, Diệp Đồng vừa xắn tay áo sơ mi vừa hỏi: "Lâm Túc, chị xong chưa?" Qua một phút đồng hồ, phía sau truyền tới: "Chuẩn bị xong rồi, chờ em thôi." "Vậy đi thôi." Diệp Đồng xắn tay áo, sửa lại cổ áo, nhìn vào gương cảm thấy không có gì, quay đầu lại nhìn, Lâm Túc ngồi ở bên giường giơ chiếc váy ngủ dây đeo gợi cảm bị xé làm hai trong tay lên: "Nhớ phải bồi thường cho chị cái mới." "..." Nồi nào úp vung nấy, Diệp Đồng vỗ tay Lâm Túc cắn một phát. Địa điểm buổi biểu diễn thời trang là nơi tổ chức buổi tiệc cuối năm, nửa tiếng chạy xe, Trương Minh Tề lái xe, hai người ngồi ở phía sau. Khí trời tháng 3 càng ngày càng nóng bức, Diệp Đồng vừa lên xe liền mở cửa sổ xe xuống, vừa hóng gió mát vừa cầm điện thoại lướt hotsearch weibo: "Đã một ngày vẫn còn hạng một." "Muốn rút không?" Lâm Túc ở bên cạnh xem báo nói: "Phía sau có người giúp đỡ, dẫn dắt một đám thủy quân tát nước bẩn." Diệp Đồng nhìn bình luận hot, nước bẩn hất có chút nhiệt tình, bèn đóng weibo: "Chúng ta cũng không phải nhân vật của công chúng, cũng không phải minh tinh nổi tiếng, mấy ngày nữa nhiệt độ sẽ giảm." Lâm Túc chậm rãi lật báo: "Chỉ sợ có người không cho em giảm." "Em không quan tâm, hoa đào thối của chị, chị tự mình giải quyết." tay phải Diệp Đồng nhéo nhéo tay Lâm Túc, tay trái mở ghi âm gửi nhiệm vụ cho trợ lý: "Lý Thiến, chị tới liền, chuẩn bị hai phần tài liệu về lịch trình của buổi họp báo." Lâm Túc nghe Diệp Đồng nói xong, hỏi: "Chị xem lịch trình sắp xếp của em, thứ ba phải đi xưởng trang phục HJ công tác à?" "Tô phó tổng thay em đi." Giữa chân mày Lâm Túc giãn ra: "Quá tốt." Diệp Đồng nói: "Nghe giọng chị nói, chị rất vui vì em không thể đi công tác à?" "Đương nhiên vui vẻ." Lâm Túc thản nhiên nói: "Em không cần đi gặp cái người họ Chung kia." Diệp Đồng lại nhéo người kia, lúc thu tay về lại bị Lâm Túc nắm lấy cổ tay tránh không được, lúc này chuông điện thoại vang lên, không phải của Diệp Đồng, Lâm Túc rũ mắt quét qua hiển thị trên điện thoại, cô vuốt ve mu bàn tay Diệp Đồng, ngồi thẳng người lại. "Lâm tổng, chào buổi trưa, theo yêu cầu chỉ định chế tác riêng LOVE của ngài đã làm thành công, xin hỏi Lâm tổng ngày mai có thời gian đến không?" Lâm Túc: "Có." "Được, cảm ơn Lâm Tổng ghé thăm, chúc ngài có khoảng thời gian vui vẻ." Cuộc gọi chưa đến 2 phút, Diệp Đồng nghe thấy Lâm Túc một chữ quý như vàng, nhưng đối với cô, có thể nói hơn một tiếng không ngừng, ví dụ như khi nãy ở nhà, lúc mơ màng cô nghe thấy Lâm Túc thao thao bất tuyệt. "Lâm Túc, bên này công việc đã sắp xếp thỏa đáng, sau khi buổi họp báo hôm nay kết thúc, ngày mai tan tầm có thể đi rồi, chị nghĩ ngày nào theo em về nhà?" Diệp Đồng hỏi. Lâm Túc trả lời: "Ngày kia." cô nhích người tiến tới xóa bỏ khoảng cách giữa hai người: "Chúng tôi chính thức gặp gia trưởng." Trương Minh Tề lái xe nghe xong, gãi đầu quay đầu lại nhìn hai người, mỉm cười chất phác: "Gia chủ, phu nhân, trùng hợp vậy, về nhà chúng ta có thể làm bạn, em với Phỉ Phỉ quyết định kết hôn, cũng quyết định mấy ngày nữa về nhà gặp ba mẹ." Hai người đồng thời mở miệng: "...Quá trùng hợp, quá tốt." Trương Minh Tề: "?" Lái xe nửa tiếng đồng hồ, Trương Minh Tề đưa hai người đến địa điểm. Nơi này người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt, khi chiếc xe màu đen có rèm che xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chẳng biết ai nói 'Xe của Lâm Túc', người còn chưa xuống, ký giả cùng các đồng nghiệp chen nhau tiến tới, Quý Quỳnh đang nhận phỏng vấn truyền thông: "..." Chờ các loại ống kính đuổi tới, hai người cũng chưa muốn xuống xe, Trương Minh Tề gọi điện thoại, bảo vệ canh giữ ở sân khấu đều được điều qua để duy trì trật tự, vì hai người mở ra một con đường. "Có chị ở đây, đừng sợ." Lâm Túc nhẹ giọng nói bên tai Diệp Đồng, Lâm Túc xuống xe trước, cũng chẳng coi ai ra gì đứng ở bên cạnh xe cúi người mím môi khẽ cười, đưa tay về phía Diệp Đồng. Thảm đỏ thật dài, các bạn ký giả bên cạnh thấy hai người tay trong tay liền kêu lên: "Lâm tiểu thư, đối với sự kiện hotsearch trên weibo cô cảm thấy thế nào?" Một ký giả còn khôi hài hơn, hỏi: "Lâm Túc, tất cả mọi người cho rằng hai người vì buổi biểu diễn thời trang hôm nay mà tung tin lăng xê, là thật hay giả, cho quần chúng ăn dưa chúng tôi một sự thật đi!" "Xin hỏi tin đồn của hai người là thật sao!?" "Tôi là fan CP của hai người!" Mọi người không bị để ý tới: "..." Hai người đi thẳng tới cửa nơi tổ chức, không có ký giả quây đến truy hỏi, Lâm Túc chợt quay đầu, thản nhiên bỏ lại một câu: "Giới thiệu với mọi người, phu nhân của tôi, Diệp Đồng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]