Chương trước
Chương sau
Diệp Đồng ngẩng người, linh hồn suýt chút nữa bị Lâm Túc dọa bay đi, cô bước nhanh về phía trước, một tay cầm trà giải rượu một tay đoạt điện thoại, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi là 'Chung tổng' chứ không phải 'Mẹ'....
Giây phút đó cô cảm thấy may mắn nhưng bất ngờ nhớ tới Lâm Túc nói gì với Chung Linh Vận...
Tự khai tên báo họ thì không nói, còn bảo Chung Linh Vận đừng gọi điện thoại cho cô, đặc biệt mấy câu cuối cùng kia, Chung Linh Vận lại không phải kẻ ngốc, không cần nghĩ cũng đoán được, nhất định phát hiện bạn gái cũ của cô là Lâm Túc... XM và HJ vẫn còn trong quá trình hợp tác, Chung Linh Vận từng bày tỏ tâm ý với cô, theo cô cách xử lý tốt nhất là đôi bên bình thường không để chuyện cá nhân liên lụy.
"Lâm Túc!" Diệp Đồng nghĩ như vậy, ngữ khí không khống chế được trở nên hung dữ: "Chị có biết chị đang nói gì không hả?"
Lâm Túc nhìn sắc mặt Diệp Đồng, cô mấp máy môi rồi cúi đầu, đôi tay đan vào nhau đặt giữa hai chân, bày ra bộ dạng bị người ta la thật đáng thương, Diệp Đồng vừa nhìn thấy lập tức quay lưng thở hổn hển mấy hơi, cô sợ nhịn không được sẽ bóp chết Lâm Túc...
Nhìn thấy Lâm Túc say rượu, tính không so đo, DIệp Đồng ở trong lòng an ủi chính mình, nhưng ngay thời khắc cô muốn mềm lòng, Lâm Túc cầm lấy trà giải rượu trên bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Không biết, người ta say rồi."
"..."
Hiếm có người uống say dũng cảm thừa nhận bản thân uống say.
Diệp Đồng xoa ấn đường, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, phía sau lưng một cơ thể mềm mại dán sát vào, đôi tay Lâm Túc vòng qua cổ cô, giọng khàn khàn lọt vào tai:
"Đồng Đồng, chị đau đầu."
"Uống trà giải rượu chưa?" Diệp Đồng vừa nghe vừa xoay người hỏi.
"Uống rồi..."
"Muốn uống thêm không?" Diệp Đồng nhìn tách trà rỗng trên bàn, xác định Lâm Túc đã uống rồi, lúc này mới quay lại nhìn người kia.
"Không muốn, uống không ngon."
Đôi tay Lâm Túc vẫn còn câu cổ cô, có lẽ uống nhiều rượu vào bụng, tác dụng nổi lên khiến cho gương mặt trắng noãn cùng với chiếc cổ tinh xảo kia đỏ ửng lên, so với vừa rồi đậm hơn chút, Diệp Đồng giơ tay đặt lên gương mặt người kia.
"Ai kêu chị uống nhiều làm gì, đau đầu phải không." Diệp Đồng vừa nói vừa kéo Lâm Túc qua ngồi xuống sofa: "Em xoa cho chị, chị ngủ một giấc thức dậy sẽ không sao."
"Được..." Lâm Túc mơ mơ hồ hồ trả lời.
Diệp Đồng xoa xoa hai huyệt thái dương:
"Lần sau không được uống say, biết không?"
"Tại sao?"
"Chị không biết chị uống say ấu trĩ hơn trẻ con à?" Hơn nữa qua hôm sau hoàn toàn quên hết, căn bản không biết mình làm gì, Lâm Túc là người tự giác kỷ luật, tửu lượng kém là sở đoản, cho nên chưa bao giờ ở nơi động người uống nhiều rượu.
Lâm Túc có vẻ nghe có vẻ không, cô nhìn chằm chằm Diệp Đồng, ánh mắt như say như không, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười dịu dàng yêu thương, lặng lẽ toát ra vẻ quyến rũ câu người, đặc biệt đôi môi mềm mại nửa khép nửa mở, giống như rù quến người ta xâm nhập tìm tòi nghiên cứu một phen. Diệp Đồng vừa nhìn thấy trong lòng nhấc lên gợn sóng, theo bản năng nghĩ tới tối qua nhiệt tình ôm hôn...
Diệp Đồng ngừng xoa hai bên thái dương, ma xui quỷ khiến giơ tay chạm vào mặt Lâm Túc, khi đầu ngón tay chạm vào đôi môi mỏng mềm mại kia, điện thoại trên bàn chợt vang lên, Diệp Đồng hoảng sợ, rút tay về.
Lâm Túc quay đầu qua nhìn thấy rõ hiển thị trên điện thoại, nhíu mày, đưa tay muốn lấy điện thoại lại bị Diệp Đồng nhanh tay lẹ mắt giành trước một bước, miệng của Lâm Túc cũng bị Diệp Đồng dùng lòng bàn tay che lại.
"Chào Chung tổng." Vừa nghe máy Diệp Đồng lịch sự nói.
Nghe hai chữ 'Chung tổng', ấn đường ai kia càng nhíu chặt, cô dùng sức kéo tay Diệp Đồng đang che miệng mình ra, đôi tay luồng qua câu cổ Diệp Đồng, môi chạm vào môi Diệp Đồng sau đó ngồi thẳng dậy, mặt mày hớn hở.
Bên kia Chung Linh Vận nghe thấy giọng ôn hòa quen thuộc mới khẽ thở ra, tạm thời cô đè xuống nghi ngờ trong lòng, cười hỏi:
"Diệp Đồng, có thời gian ra ngoài ăn cơm không?"
Diệp Đồng bị hành động của Lâm Túc khiến cho cô ngây người mấy giây mới hoàn hồn, nhìn thấy Lâm Túc ngồi yên không quấy rối nên cũng mặc kệ.
"Có, chờ tới 30, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa."

Lâm Túc nghe xong, mi nhíu lại, thò đầu đến gần hôn lên môi Diệp Đồng, Diệp Đồng giơ tay muốn bụm miệng người kia, người kia liền ngửa đầu ra sau sau đó sát tới, Diệp Đồng bụm không được trừng mắt với Lâm Túc. Lâm Túc cười lộ ra hàm răng trắng bóng, thực hiện được 'âm mưu' nhướng mày.
"Cầu mà không được." Chung Linh Vận cười: "Bây giờ em đang ở nhà?"
"Dạ, em ở nhà." Diệp Đồng mở miệng trả lời đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Túc, Lâm Túc cũng nhìn cô cười, Diệp Đồng suy nghĩ, nắm tay Lâm Túc, kéo người kia dậy dắt lên lầu.
"Vậy được rồi." Chung Linh Vận cảm nhận được Diệp Đồng thất thần, cô đỡ trán miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta qua wechat nói chuyện."
"Được, qua wechat nói chuyện." Lịch sự máy móc trả lời.
Cúp máy, Chung Linh Vận đứng bên cạnh đống cây cối ở tầng 3 căn biệt thự, nắm chặt điện thoại, vẻ mặt như có điều suy tư.
Từ sau khi Diệp Đồng về nhà, Chung Linh Vận cảm giác được thái độ Diệp Đồng đối với cô ngày càng lễ phép, không phải bạn bè nói chuyện thoải mái.
Quen biết Diệp Đồng, Chung Linh Vận cảm thấy thật may mắn, rốt cuộc gặp được người phù hợp, cô cho rằng hai người hợp nhau có thể tiến thêm một bước phát triển hiểu biết nhau, nhưng Diệp Đồng vẫn nhớ mãi không quên đoạn tình cảm trước, khiến cho quan hệ của hai người không tiến mà còn lùi.
Biết khó mà lui không phải tính cách của cô, nhưng lần đầu tiên nhận điện thoại không phải Diệp Đồng mà là Lâm Túc, cô bất ngờ khiếp sợ, dù cho người đó ngữ khí lộn xộn không giống thường ngày lạnh lùng ít nói.
Chung Linh Vận nhớ Diệp Đồng nói với cô Lâm Túc chỉ là người hợp tác bình thường, chỉ là người hợp tác có thể chịu đựng những yêu cầu quá đáng của Lâm Túc? Khó trách khi hai người họ ở chung khiến cho cô có cảm giác kỳ lạ, lại liên tưởng tới Diệp Đồng từng nói trong lòng vẫn thích bạn gái cũ, như vậy Lâm Túc xuất hiện bên cạnh Diệp Đồng cũng chẳng có gì lạ, bạn gái cũ...
Mà lúc này, Diệp Đồng không nghĩ nhiều, hẹn Chung Linh Vận ăn cơm chỉ là cơ hội cùng Chung Linh Vận ngồi xuống tâm sự một phen, Chung Linh Vận trước sau không buông tay chỉ lãng phí thời gian.
Diệp Đồng tự biết khi ở chung không có thể hiện ý khác với Chung Linh Vận, cô ở chung với người khác vẫn nắm chắc chừng mực, duy trì khoảng cách nhất định, chỉ có ở bên người phụ nữ này... mỗi lần đều phá vỡ điểm mấu chốt đồng thời khiêu chiến sự nhẫn nại của cô.
Vừa vào phòng cho khách, Diệp Đồng kéo Lâm Túc ngồi xuống giường, giúp Lâm Túc cởi áo khoác xốc chăn đè người kia nằm xuống:
"Chị ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ chị thức dậy đầu sẽ không đau."
Lâm Túc hỏi:
"Em không ngủ sao?"
"Em không có đau đầu, chị mau ngủ đi." Diệp Đồng rút một quyển sách ở tủ đầu giường, ngồi ở mép giường mở ra giết thời gian.
"Em sẽ ở cùng chị phải không?"
Diệp Đồng ừ một tiếng, Lâm Túc lại hỏi:
"Có phải em sẽ ném người ta vào thùng rác không?"
"..." Diệp Đồng nhịn, kiên nhẫn trả lời: "Sẽ không."
"Thật vậy à?"
"Thật."
"Nhưng chính em nói muốn ném người ta." Lâm Túc đối với chuyện này nhớ mãi không quên.
Diệp Đồng đặt sách xuống, dựa vào gối mềm, bất đắc dĩ trả lời:
"Em lừa chị."
"Vậy... vì sao muốn gạt người ta?" Lâm Túc nhích người qua, ôm eo Diệp Đồng, gối lên bụng mềm của Diệp Đồng.
"Bởi vì chị cũng lừa em." Diệp Đồng rũ mắt nhìn Lâm Túc.
"Không có..."
"Chị uống say đương nhiên không có." Lâm Túc gối đầu lên người cô, mái tóc xoăn dài phủ kín người Lâm Túc, Diệp Đồng cúi đầu không nhìn thấy mặt Lâm Túc, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng người kia:
"Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại, mau ngủ đi."

Lâm Túc hơi choáng váng, nằm ở trên người Diệp Đồng yên lặng không nói.
Rốt cuộc có thể thở phào một hơi, Diệp Đồng co ngón trỏ theo thói quen gõ gõ ấn ấn đường, nghĩ tới sáng sớm ngày mai thức dậy sẽ tiễn Lâm Túc phiền phức này đi, đỡ phải chọc tức cô.
Ngay cả uống say cũng không quên chọc tức cô.
Một lát sau, khi Diệp Đồng cho rằng Lâm Túc ngủ rồi, cô chậm rãi ngồi xuống, giơ tay vén mái tóc dài hai bên lộ ra sườn mặt tinh xảo, Diệp Đồng nhìn nửa ngày, vừa chạm vào vai định đẩy Lâm Túc ra, bất ngờ cảm giác Lâm Túc dùng sức ôm eo cô, bụng truyền đến giọng khe khẽ.
"Đồng Đồng, chị muốn nghe em hát."
"..." Uống say quả nhiên không có chuyện tốt, cái gì cũng dám nói.
"Giống như trước đây, em dỗ chị ngủ." Lâm Túc lắc lắc người Diệp Đồng: "Em không dỗ chị ngủ, chị ngủ không được."
Diệp Đồng cảm thấy ngũ âm* còn chưa nắm hết
"Chị có thể đổi yêu cầu không?"
*Năm bậc âm giai cổ: cung, thương, giốc, chuỷ, vũ hoặc hợp, tứ, ất, xích, công
"Không được..."
Diệp Đồng mở miệng hát:
"Trước cửa... dưới cầu lớn, một đàn vịt bơi..."
Hát được một nửa, Diệp Đồng thật sự hát không nổi nữa, vì chính mình hát mà cảm thấy buồn cười, may mà Lâm Túc uống say đến mơ hồ, Diệp Đồng dừng lại nhịn cười, Lâm Túc liền lắc người Diệp Đồng hối thúc Diệp Đồng tiếp tục hát, Diệp Đồng không có cách nào khác vừa hát vừa không nhịn được cười. Tuy rằng dùng cách này dỗ dành 'đứa trẻ' ấu trĩ kia, bài hát cũng là nhạc thiếu nhi, giọng Diệp Đồng nhẹ nhàng dịu dàng chứa chan tình cảm rơi vào tai cực kỳ thoải mái.
Cuối cùng Diệp Đồng ngâm nga tới lui bài hát ru ý đồ thôi miên Lâm Túc. Không bao lâu, Lâm Túc đúng như ý Diệp Đồng thật sự chìm vào giấc ngủ, không nghĩ tới hát ru cũng làm cho bản thân bị ru ngủ...
Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai người duy trì tư thế ôm nhau mà ngủ, Lâm Túc ôm Diệp Đồng, khóe miệng cong lên như có như không, rất thỏa mãn, cằm đặt trên đỉnh đầu Diệp Đồng, ôm lấy eo Diệp Đồng, mà Diệp Đồng đang ngủ trong lòng của cô.
Vào giữa trưa mùa đông, ánh mặt trời rất ấm áp, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong nhà.
Tới 2 giờ chiều, mẹ Diệp rời khỏi nhà dì Diệp, thầm nghĩ đến vị khách quý trong nhà bà liền cùng chồng tách ra hành động, mỗi người vui vẻ hớn hở đi mua đồ ăn đã định trước, chuẩn bị một bàn rượu ngon đồ ăn ngon cho đêm này, long trọng chính thức chiêu đãi khách quý một phen.
"Ông già, kêu ông đi chợ mua gà vịt, mua chưa?" trên đường về nhà mẹ Diệp trùng hợp gặp chồng mình.
"Bà yên tâm." Ba Diệp giơ hai túi lên, cười nói: "Chuyện bà giao cho tôi, có bao giờ tôi làm không ổn thỏa."
"Vậy thì tốt."
Đi đến cửa nhà, mẹ Diệp nói:
"Ông già, lần này ông đem rượu quý lâu năm không dám uống lấy ra, không thể để cho khách quý chê cười, có nghe thấy không?"
"Lâm tiểu thư hình như không uống rượu đó?" Ba Diệp nhỏ giọng nói thầm.
"Không biết uống cũng phải lấy ra!"
"Được rồi, lấy thì lấy." Ba Diệp cười thỏa hiệp: "Bất quá đừng trách tôi không nói cho bà biết, đây là rượu ngon tôi để dành chờ con gái dẫn đối tượng về chiêu đãi, mở bình phải uống hết, uống hết rồi thì không còn đâu nha."
"Được rồi, con gái ông nói, chưa đâu vào đâu hết, để sau này tính."
Trở về nhà, mẹ Diệp gọi con gái vài tiếng nhưng không có đáp lại, ba Diệp nói:
"Đừng có gọi lớn tiếng như vậy, không phải Lâm tiểu thư uống rượu sao, có thể ngủ trên lầu?"
"Có thể lắm." mẹ Diệp đem đồ đưa cho chồng: "Tôi đi xem."
Lúc này hai người đang ôm nhau ngủ ngon lành, ai cũng không phát hiện tiếng bước chân ngày càng tới gần, mẹ Diệp đi lên lầu 3, nhìn thấy phòng cho khách không có đóng cửa, bà nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.