Lâm Túc tỉnh nhưng vẫn như chưa tỉnh, Diệp Đồng vẫn nhìn khung hình ở tủ đầu giường, không có quay đầu lại nhìn người kia, cô chỉ cảm thấy hai người con gái nắm tay nhau bên trong tấm hình có chút chói mắt, làm cho hốc mắt cô chua xót, đỏ lên, nhất thời không biết nên nói gì.
"Đồng Đồng, chị rất nhớ em." giọng Lâm Túc bịn rịn nghẹn ngào bất lực lại chứa đầy sự lưu luyến, từ phía sau ôm lấy Diệp Đồng, cơ thể dựa sát vào dán lên lưng Diệp Đồng, dùng sức siết chặt vòng tay, ôm chặt cơ thể mềm mại kia.
"Cô thật sự nhớ tôi sao?" bên môi Diệp Đồng là nụ cười giễu cợt.
"Nhớ." mặt Lâm Túc dán lên mặt Diệp Đồng nhẹ nhàng cọ cọ: "Chị nhớ em."
Diệp Đồng trầm mặc không nói, cô đã không còn phân biệt được thật giả, miệng nói nhớ nhưng trước nay chưa từng xuất hiện trước mặt cô, càng không cần nói tới chủ động cùng cô giải thích điều gì.
Có nhớ hay không chỉ Lâm Túc biết, Lâm Túc vừa mới tỉnh dậy, sốt cả đêm đầu choáng mắt hoa làm cho ý thức của cô mơ hồ, vừa mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng ngồi ở mép giường, chỉ cần liếc mắt cô liền nhận ra là Đồng Bảo nhà cô, ôm lấy không chịu buông tay, rất sợ người trong lòng lại bỏ mình rời đi, cũng có rất nhiều lời muốn nói rồi lại nói không nên lời.
Mặt dán mặt thân mật nhẹ nhàng cọ sát, Lâm Túc không cảm nhận được kháng cự từ Diệp Đồng, cảm tình không chiếm được muốn phát tiết, cô bắt đầu hôn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-tong-giam-on-nhu-cua-minh/1202104/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.