Tiêu Tử Ngọc nghe Diệp Đồng nói thế, nhịn không được len lén cười rộ lên, cao lãnh cấm ɖu͙ƈ tổng tài say rượu trở nên ấu trĩ, lúc nào cũng làm nũng tỏ ra dễ thương, dịu dáng tổng giám say rượu ngoại trừ thích cắn người còn hung dữ với người khác, hai người này uống say đặt ở chung chơi vui, bá đạo tổng chắc là bị tổng giám cắn cho khóc thút thít. -------------- Chuyến công tác hôm nay là đến xưởng trang phục-một trong các công ty con của tập đoàn LT- ở khu bên ngoài ngoại ô thành phố, lái sẽ có lẽ khoảng 2 tiếng. Theo sắp xếp của lịch trình, 8 giờ xuất phát chạy tới xưởng trang phục, khoảng 10 giờ đến, cũng không cần đến công ty thông báo bởi hai người ở cùng nhau nên Tiêu Tử Ngọc sắp xếp họp trực tuyến bên ngoài. Sáng sớm chưa tới 8 giờ, Tiêu Tử Ngọc từ công ty mang theo văn kiện tài liệu lái xe tới nhà Lâm Túc, khi nhìn thấy đại lão bản của mình mới một đêm không gặp đã bị cắn thảm thương như vậy, còn dùng trứng gà xoa mặt, đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó không khách sáo cười gập cả người. Cuối cùng lại cười mặt đầy nếp nhăn, lão bản nhà cô bị cắn thật thảm, nhưng tốt xấu gì cũng có tiến triển, Diệp tổng giám há miệng cá cũng thật sự rất đáng sợ, cắn lão bản thành thế này chẳng may cắn đến phá tướng, tiêu rồi, Diệp tổng giám thật sự muốn trốn cũng không được. Có lẽ trứng gà có tác dụng, qua một đêm tự lành, trêи dấu răng mặt Lâm Túc rõ ràng đã nhạt đi rất nhiều, cánh tay và ngón tay cũng đang dần biến mất, chỉ có thể nhìn thấy dấu mờ. Trước đó đã giao hẹn tập trung ở bảng dừng giữa tiểu khu Kim Bích và Huy Hoàng. Thời gian hẹn là 8 giờ, 10 phút sau một chiếc xe màu đen có rèm che chạy ra tiểu khu Huy Hoàng. "Bữa đó xảy ra chuyện gì?" Trong tay Lâm Túc giơ cao tờ báo kinh tế hôm nay, môi khẽ mím, ánh mắt lướt qua các tin tức trêи tờ báo. Tiêu Tử Ngọc hiểu rõ Lâm Túc hỏi gì, cô quay đầu nhìn, vỗ vỗ tay lái, tức giận nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì, chính là hoa đào thối nát của chị ở sau lưng phá." "Trần Thư Như." Mỗi một chữ từ trong miệng Lâm Túc nói ra lạnh thêm vài phần. "Chính Trần Thư Như trêu chọc người trong lòng chị tức giận, nên người trong lòng chị giữa đêm khuya mua say, thảo nào Diệp tổng giám uống say muốn cắn chị. Hôm qua em trở về công ty điều tra theo dõi lại băng ghi hình, xế chiều hôm qua ở tầng 25 bộ phận hạng mục, Diệp tổng giám trước khi tan tầm cùng Trần Thư Như cùng nhau vào phòng trà nước, chính xác mà nói thì người phụ nữ kia chủ động tìm tới." "Nếu như chị sớm giải quyết đóa hoa đào thối kia thì không xảy ra loại chuyện này, kẻ ghê tởm như Trần Thư Như đi rồi vẫn không phá không được, may là điều cô ta đi rồi, không thôi không biết chuyện gì xảy ra, lão bản chị mừng thầm đi, Diệp tổng giám chính xác là khoan dung không đuổi chị ra khỏi nhà, còn để chị ở nhà cho chị ăn trực cơm tối." Tiêu Tử Ngọc nhìn Lâm Túc mặt lạnh xuống, lắc đầu thở dài, lần này cô cảm thấy lão bản nhà mình không đáng được đồng tình, trước đó không lâu cô có lòng hảo tâm nghiêm túc nhắc nhở qua, Trần Thư Như không phải hiền lành, nhanh chóng giải quyết cho xong hoa đào thối này, Trần Thư Như vẫn như cũ làm khó dễ Diệp Đồng không phải một lần hai lần, không sợ cô ta ở ngoài sáng tới ức hϊế͙p͙, chỉ sợ ở sau lưng đâm một dao. Phòng trà nước không có quản lý ghi hình, chẳng biết hai người đó nói gì. Nhưng từ sắc mặt và cảm xúc của Diệp Đồng, Trần Thư Như hiển nhiên gây chuyện, tâm trạng đang êm đẹp bị hoa đào thối của lão bản làm hỏng bét, thảo nào chủ động gọi điện thoại tới mắng chửi người. Quả thật đuổi tới rồi. Điều này cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Túc. Quan hệ giữa các vị lãnh đạo rắc rối phức tạp, cân bằng các thế lực ở xung quanh và duy trì vận hành công ty đồng thời còn phải đối phó với các mưu tính hại nhau giữa các vị lãnh đạo, Lâm Túc phải lý trí suy xét đến đủ các loại vấn đề. Trần Thư Như và Trần mạnh đều là lãnh đạo cấp cao của công ty, một là tổng giám bộ phận thiết kế 1 phó tổng công ty. Bậc cha chú Trần gia chẳng những là nguyên lão của công ty, còn là quan hệ nhiều đời với lão Lâm gia. Chỉ cần không quá phận, Lâm Túc ngại vì mặt mũi và thể diện nên rất nhiều chuyện không làm quá tuyệt tình, huống chi Trần gia có cổ phần công ty, Trần phụ là đổng sự, trong hội đồng giữ một chỗ nhỏ. Đổng sự trưởng cũng không phải dễ làm, Trần gia vì kéo Lâm Túc xuống đài để chiếm lấy vị trí kia nên mấy năm nay âm thầm chiêu mộ những người không nhìn ra được năng lực. Nhất là sau khi cùng Diệp Đồng tách ra, ngay sau đó lão Lâm gia qua đời, Trần gia nhân cơ hội làm khó dễ, công ty liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Túc mệt mỏi đối phó lại không thể buông dù không muốn quản. Xử lý xong chuyện công ty, Lâm Túc nghỉ ngơi dưỡng sức rồi Ám Độ Trần Thương* một chiêu phản giết, dần dần lợi ích Trần gia ở công ty cũng mất, người Trần gia cực chẳng đã mới thu liễm, an phận thủ thường.
* Ý nghĩa: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Nguyên bản chiêu này trích từ câu: "Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương". Nghĩa là: "Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương." Lão Lâm gia không còn nữa, Lâm Túc thuận theo tự nhiên trở thành chủ Lâm gia, khó trách Trần Thư Như muốn nhào tới, bao nhiêu nam nữ ôm đủ loại ý đồ muốn vào mắt Lâm Túc. "Dù sao Trần Thư Như cũng bị điều đi rồi, không vướng tới chúng ta nữa, lão bản, mặc cho ngài thỏa thích phát huy kỹ năng trêu chọc gái, nếu không đoạt lại được, chị thật sự sẽ sống cô độc tịch mịch suốt quãng đời còn lại!" "Lão bản, bây giờ chuyện quan trọng nhất của ngài là đoạt lại Diệp tổng giám!" Nói xong Tiêu Tử Ngọc nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Lâm Túc ngưng mày mắt lạnh, ánh mắt dừng lại, nhướng mày hỏi: "Lão bản, hai người trải qua một ngày một đêm, thực chất có tiến triển không?" Lâm Túc: "Cắn người có tính không?" "..." Từ trạng thái đóng băng đến ở chung tự nhiên, đây đã là tiến triển lớn nhất của hai người. Diệp Đồng ngày đó tâm trạng không tốt, quả thật nguyên nhân không thoát khỏi liên hệ với cô, mượn cơ hội đó cô muốn giải thích rõ với Diệp Đồng tại sao năm đó lại làm như vậy nhưng hiển nhiên Diệp Đồng không muốn tiếp nhận, không muốn quá nhiều chuyện riêng tư đồng thời xuất hiện. Theo đuổi lời giải thích suốt 3 năm, nó đã trở thành gai nhọn đâm vào lòng Diệp Đồng rồi. Bởi vì tổn thương, bởi vì tuổi tác chúng đã trở thành ràng buộc chặt chẽ quấn lấy Lâm Túc, cô cho rằng thời gian trôi qua, Diệp Đồng sẽ buông xuống sau đó gặp được một người thích hợp và một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, cho dù là nam hay nữ, cho dù sinh con thì sẽ luôn có một người ở bên cạnh Diệp Đồng, nhưng qua lâu như vậy Diệp Đồng vẫn độc thân, sau cô thì bên cạnh Diệp Đồng không còn ai nữa. Lâm túc lấy điện thoại ra, mở wechat tên "Đồng Bảo", đầu ngón tay thon trượt trêи màn hình, trêи đó ngoại trừ tin nhắn gởi từ tối qua cũng có rất ít tin nhắn. Tiểu khu Kim Bích cũng không xa. Khi chưa tới chỗ dừng, Lâm Túc vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ nhìn về phía chỗ dừng có dáng người quen thuộc, Diệp Đồng mặc áo khoác dài bên trong là âu phục, che khuất dáng người cao gầy tinh tế, tóc dài đen nhánh mềm mại giống như thác nước chảy xuống phía sau lưng, tay kéo vali nhỏ, gió lạnh buổi sáng bên đường thổi qua, Lâm Túc nhìn bóng lưng Diệp Đồng, xe càng lúc càng gần, mở miệng gọi: "Diệp tổng giám!" Bất ngờ nghe thấy tiếng Lâm Túc, trong lòng Diệp Đồng xoẹt qua tia dao động, cô dừng bước, quay mặt về phía tiếng gọi, nhìn thấy chiếc xe đen dừng bên cạnh, cũng nhìn Lâm Túc xuống xe. Tầm mắt rơi vào gương mặt Lâm Túc, cũng không còn nhìn thấy dấu răng bên má trái Lâm Túc nữa, Lâm Túc trang điểm trang nhã nên đã che khuất. "Lâm tổng, chào buổi sáng." "Chào buổi sáng." Lâm Túc cong môi cười, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trêи gương mặt kia còn tiện tay kéo vali Diệp Đồng qua: "Bên ngoài lạnh, em lên xe trước đi, tôi giúp em đặt đồ vào cóp sau." "Được, cảm ơn." Lời nói vẫn rất lịch sự, khoảng cách vô hình ở giữa lúc nào cũng duy trì, cũng không có bởi vì hôm qua mà mềm hóa, cũng không ngoài ý muốn, cô cất xong vali liền lên xe ngồi. Vẫn như cũ mỗi người đều ngồi gần của sổ, xe khởi động chạy ra ngoài, hơi ấm trong xe vừa đủ, Diệp Đồng vừa lên xe chẳng mấy chốc cảm giác có chút nóng, cô cởi áo khoác đặt giữa hai chân. Trải qua một đêm yên tĩnh, hơn nữa sáng sớm hôm nay Kỷ Hoài Thu gọi điện thoại cho cô, hăng hái khuyên cô rời xa cáo già, rời xa bạn gái trước, bo bo giữ lấy mình cả đời trôi chảy, Diệp Đồng cũng cho rằng thật sự không nên cùng bạn gái trước dây dưa không rõ, nếu quyết định ngoại trừ chuyện công việc thì không can thiệp vào không gian riêng tư của nhau. Chỉ là nhân tình chưa quá tốt. Diệp Đồng cảm thấy cắn người hẳn là nên an ủi người bị cắn một chút, cho nên cô quay đầu nhìn về phía Lâm Túc, khẽ hỏi:
"Tay và mặt còn đau không?" Lâm Túc lắc đầu: "Không đau." Đây là điển hình mạnh miệng không nên tin, Diệp Đồng nhíu mày suy nghĩ, nhớ tới dấu răng đáng sợ kia, cũng không biết làm sao: "Cho tôi xem." "Sao?" Diệp Đồng: "Tay." "Không sao rồi." khóe môi Lâm Túc không nhịn được cong lên, ngoài miệng nghe theo Diệp Đồng, cơ thể cũng rất thành thật, tay phải tự giác đưa đến trước mặt Diệp Đồng, nhìn Diệp Đồng vén ống tay áo Lâm Túc lên, lộ ra vết cắn nhàn nhạt trêи cánh tay phải Lâm Túc. "Đỡ hơn nhiều rồi." Diệp Đồng nhẹ lòng vài phần, kéo ống tay áo Lâm Túc xuống, ngón tay phải Lâm Túc cũng không còn dấu răng nữa. "Sau này em ít uống rượu, em cắn tôi không sao, không nên cắn người khác." Diệp Đồng nghe thấy lời này của Lâm Túc, không hiểu sao nhớ tới cảnh cô kéo Lâm Túc sống chết cắn người ta, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên, cô thản nhiên trả lời một câu: "Cô cũng ít khi uống rượu, cô làm nũng với tôi thì không sao, bị người ta nhìn thấy sẽ phá hư hình tượng, như vậy không tốt." "..." Lâm Túc yên lặng rút ra tờ báo kinh tế hôm nay tiếp tục xem. Tiêu Tử Ngọc nghe Diệp Đồng nói thế, nhịn không được len lén cười rộ lên, cao lãnh cấm ɖu͙ƈ tổng tài say rượu trở nên ấu trĩ, lúc nào cũng làm nũng tỏ ra dễ thương, dịu dáng tổng giám say rượu ngoại trừ thích cắn người còn hung dữ với người khác, hai người này uống say đặt ở chung chơi vui, bá đạo tổng chắc là bị tổng giám cắn cho khóc thút thít. Lần này đi xưởng trang phục công tác, Diệp Đồng chủ động yêu cầu đặt phòng khách sạn khác nhau, cô lo rằng nếu cố sắp xếp chung sẽ khiến Diệp Đồng phản cảm với lão bản, nên đặt cách nhau mấy phòng, lão bản biết việc này cũng không nói chỉ, chỉ tiếc cho cơ hội tốt ở chung với nhau không thể ở cùng phát triển tình cảm Tiêu Tử Ngọc lái xe ở phía trước miên man suy nghĩ, hai người phía sau đều tự làm chuyện của mình, Lâm Túc xem báo của mình, Diệp Đồng ở trong nhóm wechat hạng mục dặn dò công việc thứ hai cho nhân viên Bầu không khí bên trong xe rất nhanh yên tĩnh lại. Mãi cho đến khi điện thoại vang lên, Diệp Đồng bị cắt đứt suy nghĩ nhíu mày, nhìn điện thoại hiển hiện, thu liễm cảm xúc trong mắt, ấn nhận. Một tiếng "Chung tổng" làm cho người ngồi trước và ngồi sau đều nhìn về phía cô, Lâm Túc thu hồi ánh mắt, mím môi, giữa lông mày nhíu lại, giơ cao tờ báo không có ngẩng đầu. "Diệp Đồng, chị vừa tới thành phố S, chuẩn bị tới xưởng, mọi người xuất phát chưa?" "Ừm." Diệp Đồng liếc nhìn tay phải Lâm Túc: "Bây giờ xuất phát." Chung Linh Vận cười nói: "Trêи đường cẩn thận, đến nơi thì gọi điện hoặc gởi tin cho chị, chị ở cổng xưởng trang phục chờ em, chị mới tới chỗ này cũng chưa quen, có em làm bạn." "Được, chị cũng cẩn thận, em tới nơi gọi điện cho chị." Thật ra Diệp Đồng cũng không quá quen thuộc xưởng trang phục, nhưng Chung Linh Vận suốt đêm bay tới, vừa là xưởng cung ứng của hạng mục vừa là bạn. Nhìn thấy Diệp Đồng tắt máy, Tiêu Tử Ngọc lái xe cười tủm tỉm: "Diệp tổng giám, vị Chung phó tổng giống như khai báo lịch trình với em, hai người kết bạn nhanh như vậy?" Tiêu Tử Ngọc hỏi như vậy, Diệp Đồng chỉ đơn giản trả lời là bạn bè, sắc mặt không có thay đổi gì, ngược lại đầu ngón tay Lâm Túc không tự chủ nắm chặc, "rộp rộp" hai tiếng không nặng không nhẹ đủ để lọt vào tai Diệp Đồng, Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng nhìn sang, thản nhiên lật tờ báo, dùng lòng bàn tay che giấu tờ báo bị đầu ngón tay làm rách thành hai lỗ nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]