Chap trước : Hóa ra tình cảm của các người không bền chặt như tôi nghĩ ...
\-\-\-\-\-
Sau khi khó nhọc đưa Vương Di về nhà thì anh lần nữa khó nhọc .....
" Anh là ai ? Làm giề ...? Định xàm sở bà sao ..?"
Cô ngây ngốc chỉ tay vào anh lẩm bẩm , đôi mắt chao đảo của cô khi say đúng là thuốc độc mà , yết hầu của anh chuyển động liên tục ...
Em quyến rũ tôi ? Vậy mà không cho tôi thịt là sao ? Hứ, em...quá đáng mà...
Anh đặt cô nằm xuống giường giúp cô cởi áo ra cho thoải mái nhưng lại bị cô chặn lại chửi ...
" Anh...anh xàm sở tôi...huhu...tôi méc Phương Cẩn ..."
Anh bất giác mỉm cười , hóa ra em vẫn nhớ tôi sao ? Em không quên tôi kể cả say. Anh cười thật hạnh phúc nhưng một giây sao mặt anh lại tối sầm lại
" Bà nó nhắc đến Phương Cẩn bố mày muốn giết hắn , á à...may..mày giống Phương Cẩn lắm nha "
Vừa dứt lời cô lấy gối vào đánh anh , đánh như một vị thần...
" Vợ ơi em bảo về nhà ăn thịt mà sao không cho anh ăn lại cho anh ăn đánh chứ ? Hong chịu đâu...á...đừng đánh vào mặt ...a..vợ vợ đừng đừng cái mũi của anh ....ui da vợ ơi đừng đạp anh mà.."
Một trận chiến không hồi kết , anh chạy cô rượt , anh trốn cô kiếm , một trận chiến chỉ có anh là người " bị hại " ....
Tôi thề là tôi không bao giờ đắc tội với em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-vo-het-muc/3196361/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.