Chap trước : tắt máy lần nữa anh rơi vào trầm mặc, Trịnh Đạt có phải là cậu hay không ?
\-\-\-\-\-
Tình yêu cũng giống như những cơn mưa rào cứ bất chợt chẳng có dấu hiệu gì nó giống Vương Di và Phương Cẩn vậy . Thời gian là liều thuốc và nó là liều thuốc khiến Vương Di đã yêu Phương Cẩn....
Hôm nay phía công ti của anh có cuộc gặp gỡ với công ti TMC , bàn về bản hợp đồng làm ăn lâu dài của hai công ti
Người đại diện TMC là người đàn ông còn rất trẻ nhưng sâu trong đôi mắt ấy anh nhận ra rằng người đàn ông này không hề đơn giản
Bàn bạc, nói chuyện với nhau khoảng 30 phút anh còn muốn suy nghĩ thêm nên đã hẹn lại vào tuần sau . Người đại diện này khiến anh càng thêm tò mò về người đứng đầu TMC anh có linh cảm rất mạnh người này là Trịnh Đạt...
" A...anh thấy không người đại diện đó không đẹp trai chết đi được "
Ra khỏi nhà hàng cô hét cẩn lên , con bà nó cô cứ tưởng người đại diện TMC là một ông già chứ ai ngờ lại là soái ca, a...cô xĩu á...
Anh nghe cô nói thì đứng lại, mặt hờn dỗi
" Vợ em khen anh ta làm gì anh ta có cho em lần đầu tiên đâu "
Cô nghe anh nói thì dừng chân , quay lưng lại khinh bỉ nhìn anh
" Anh...dỗi à ?" Bà nó lớn già đầu mà còn con mẹ nó dỗi nữa hả ?
" Vợ , em nói yêu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-vo-het-muc/3196358/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.