“A?”
Cô bỗng nhiên vừa nói như vậy, ngược lại Lục Tiểu Tứ có chút mơ hồ.
“Cô biết tôi?”
Lục Tiểu Tứ chỉ bản thân.
“Đúng vậy.” Cố Manh Manh gật đầu, nói:
“Tôi ở công viên thấy qua anh, ngày đó anh cùng một người đánh nhau!”
Trời!
Hóa ra là chuyện này.
Nhưng người bị anh Lục Tiểu Tứ đánh, nhiều vô kể.
“Ồ, đó là tôi làm việc nghĩa!”
Lục Tiểu Tứ thuận miệng bịa ra một câu, đấy chính là ruồi nhặng, luận mồn mép, còn không có mấy người qua anh.
“Lợi hại như vậy sao!”
Quả nhiên, Cố Manh Manh nghe anh ta nói như vậy, hai con mắt sáng lên.
Lục Tiểu Tứ đã đi tới.
Anh cầm chiếc chìa khóa xe nhét vào túi quần jeans, vừa âm thầm đáng giá Cố Manh Manh, vừa nói: “Cô thật sự là chị dâu hai của tôi? Ai chà, thật sự không giống với tưởng tượng của tôi, thấy thế nào cũng giống vị thành niên, Ái, cô thực sự trưởng thành?”
Cố Manh Manh mím môi.
Cô không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Lục Tiểu Tứ vui vẻ.
Anh cười nói: “Năm nay là năm bổn mạng, cô đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
Cố Manh Manh gật đầu, nói: “Anh lớn hơn tôi 6 tuổi, anh đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
Lục Tiểu Tứ cau mày.
Anh ngồi xuống ghế sô pha, vừa nói: “Có chút thú vị!”
Bỗng nhiên, lại nói thêm một câu: “Cô cũng nói như vậy với anh hai?”
“Anh hai là ai?”
Cố Manh Manh nghe không hiểu.
Lục Tiểu Tứ giải thích: “Chính là chồng cô Lục Tư Thần!”
Cố Manh Manh nhíu mày.
Cô lắc đầu: “Anh ấy không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/168809/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.