Tô Mẫn Mẫn hỏi ngược lại: “Chỉ cần chúng ta luôn luôn đề cao cảnh giác, đừng tham rẻ, không tin người lạ, thì sẽ không gặp nguy hiểm!”
Cố Manh Manh vẫn do dự.
Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Cậu còn băn khoăn cái gì? Mau nói ra, tớ giải quyết thay cậu!”
Cố Manh Manh nói: “Tớ phải thương lượng với Lục Tư Thần chút. Nếu anh ấy không đồng ý, tớ không thể ra ngoài với cậu được!”
Tô Mẫn Mẫn gần như phát điên lên.
Cô nói: “Bà chị của tôi ơi. Cậu thế này không phải là nói nhảm sao? Với cái tính khí của anh hai, anh ấy có thể để cậu ra ngoài một mình với tớ sao? Cậu chỉ cần hỏi là anh ấy tuyệt đối sẽ từ chối ngay. Tin không?”
Vậy thì tớ không đi được!”
Cố Manh Manh trả lời không do dự.
Tô Mẫn Mẫn: “…”
Lúc này, quản gia đưa trái cây đi vào.
“Thiếu phu nhân, Mẫn Mẫn tiểu thư, ăn chút hoa quả đi!”
Ông ấy cười nói.
Có Manh Manh vươn cỏ nhìn qua thì chợt cười tươi.
“Cherry!”
Cô đưa tay ra lấy một quả, nói: “Một trong những loại trái cây yêu thích của tớ!” Nói xong, cô lại nhìn Tô Mẫn Mẫn, nói tiếp: “Cùng nhau ăn đi!
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu, tỏ ý không có tâm trạng.
Cố Manh Manh há miệng ném một quả vào, vừa ăn vừa nói ú ớ: “Ừm, tớ nói cậu cũng thật là. Sao cả ngày chỉ biết chạy đi chơi khắp nơi vậy. Thực ra ở nhà chơi game cũng được mài”
Tô Mẫn Mẫn phản bác: “Cậu đây là trạch nữ!”
“Cậu nói lung tung!”
Có Manh Manh nói: “Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671729/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.