Lúc Cố Manh Manh quay về căn phòng của mình, Lực Tư Thần đang trong bộ dạng biếng nhát rãnh nhàn ngồi trên ghế, tay anh ta đang lật một quyền số gì đó, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, dung mạo tuần tú, kiêu ngạo như vằng trăng đang treo trên cao bên ngoài khung cửa số.
“Lục Tư Thần…”
Cố Manh Manh vừa gọi, vừa bước tiến đến.
Chỉ là, trong một khắc, sắc mặt của cô liền thay đổi.
“Anh xem trộm nhật ký của tôi!?
Cô cất lên một tiếng, đưa tay muốn lấy lại. Lục Tư Thần lại dễ như trở bàn tay tránh được, cười nói: “Manh Manh, Cô sao lại đáng yêu như thế này?”
Câu nói không rõ thế này, nhưng lại khiến Cố Manh Manh không khỏi sửng sốt.
Cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt có phần không hiểu.
Lục Tư Thần đặt quyển nhật ký của cô lên bàn, nói: ” Đây là nhật ký lúc nhỏ của cô sao? Tôi xem qua sơ một chút, cô đang nhớ lại sổ thu chỉ à.”
Cố Manh Manh vo nắm đắm, tức tối: “Cần anh quản!”
Lục Tư Thần đưa tay ngoắc cô: “Tới!”
“Không muôn!”
Cố Manh Manh ngoäắc đầu đi.
Lục Tư Thần vẫn giữ thái độ tốt, tiếp tục nói: “Chuyện này có gì đâu phải nỗi giận, tôi nhìn thấy cả lời phê bình của thầy giáo trong sổ của cô, rõ ràng cũng chẳng cần phải không cho người khác xem.”
Có Manh Manh cắn môi, rất là sầu não.
“Nếu là sổ thu chỉ, vậy anh đã xem một lúc lâu!”
“Khi cô còn bé…” Lục Tư Thần mở miệng, hơi cân nhắc một chút, rồi tiếp tục nói: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671494/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.