Quản gia có chút không yên tâm nhìn cô, nhiều lần dò hỏi: “Tiểu phu nhân, cô thật không gọi nói trước cho tiên sinh sao?”
“Đây gọi là kiểm tra đột xuất!”
Trong tay Cố Manh Manh xách theo một hộp thức ăn đã được chuẩn bị khéo léo, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Nếu như nói trước với anh ta rồi, vậy đâu gọi là kiểm tra đột xuất nữa?”
Quản gia vô ngôn đối đáp.
Cố Manh Manh hí mắt nhìn ông, rõ ràng là gương mặt con nít của Trương Kiều Manh, lại không phải là ra dáng vẻ dọa dẫm.
Chỉ nghe cô dùng giọng điệu uy hiếp nói tiếp: “Quản gia, ông không được phép lén trộm gọi điện cho anh ấy đấy, nếu không thì tôi sẽ nỗi đóa đó!”
Quản gia liền cười xòa.
Ông nói: “Tiểu phu nhân, cô yên tâm, tôi sẽ không làm như vậy.”
“Vậy quá tốt rồi!”
Cố Manh Manh nghe ông nói như vậy, tức khắc lại rạng rỡ mặt mày.
Cô cất bước ra ngoài, sau khi tới cửa trước, đưa hộp thức ăn cho quản gia, sau đó tự mình cúi xuống mang giày.
Ỷ Quản gia đứng kế bên nhìn cô, vẫn là rất lo lắng.
“Tiểu phu nhân.” Ông mở miệng nói. “Bằng không thế này đi, tôi theo cô cùng đi, có được không?”
“Sao phải thế?”
Cố Manh Manh đã mang xong giày, ánh mắt khó hiểu nhìn ông.
Quản gia giải thích: “Cô không biết rõ về công ty của tiên sinh, tôi sợ cô lạc đường.”
Cố Manh Manh nâng mày.
Cô không chịu được, nói: “Quản gia, ông yên tâm đi à, tôi lớn rồi lại có miệng, tôi biết hỏi đường mà.”
Quản gia lại vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671482/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.