“Tôi bị mộng du mà, anh không biết luôn hả?”
Cố Manh Manh trợn mắt nhìn lấy anh.
Cô nghĩ rằng, chuyện mà cô bị mộng du, là gần như mọi người trong căn biệt thự đều biết rồi chứ.
Chỉ là, sự thật hình như không giống với trong tưởng tượng của cô.
“Cô khi nào thì bị mộng du?”
Ở bên này, sau khi người quản gia nghe được lời cô nói thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Ông tiếp tục nói: “Tiểu phu nhân, cô đang nói giỡn với tôi à?”
Cố Manh Manh nhăn mày lại: “Ông không biết? Điều này làm sao có thể, tôi đã lên mạng search thử rồi, một khi mà bị mộng du ấy, người bệnh sẽ vô ý vô thức đi qua đi lại ở trong phòng, tôi biết là mấy người không dám đánh thức tôi nhưng mà ông làm sao mà không biết được?”
Người quản gia trợn mắt há mồm: “Có luôn hả?”
Cố Manh Manh gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, tối hôm qua tôi còn mộng du đi về giường của Lục Tư Thần nữa mà.”
Người quản gia há mồm.
*Q?”
Ông không biết phải trả lời như thế nào.
“Quản gia, ông làm sao vậy?”
Cố Manh Manh thấy khó hiểu mà nhìn lấy ông.
Người quản gia suy nghĩ một chút rồi sau đó trả lời: “Tiểu phu nhân, như vậy đi, nếu cô có cần cái gì thì cứ trực tiếp kêu tôi, được không?”
Cố Manh Manh nhăn mi lại, khẽ lắc đầu nói: “Tôi không có cần dặn dò gì cả, ý của tôi là, tôi muốn ông giúp tôi suy nghĩ xem là có biện pháp nào hay không, để cho tôi đừng có đi tới đi lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671467/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.