*Vì sao mà không mang giày?”
Anh lạnh lùng mà lên tiếng chất vần.
Cố Manh Manh nghe như vậy, trước hết là ngắn người ra, sau đó cô không kìm được mà cúi đầu xuống.
Cô nhìn xem hai chân đang không mang gì, liền cười hắc hắc nói: “Ói, tôi quên mắt…”
Vừa nói xong, Lục Tư Thần bỗng nhiên đi lại và bề cô lên.
“AIP Cố Manh Manh hét nhỏ, dường như là theo bản năng liền dùng hai tay ôm lấy cổ của người đàn ông.
Cô ngạc nhiên không đến nỗi há to miệng ra.
“Cô tưởng rằng cô còn là đứa con nít à?”
Lục Tư Thần vừa nói chuyện, vừa ôm bế cô đi về hướng giường lớn ở trong phòng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cũng đều lớn đến độ tuổi này rồi, sao mà còn y a y a như một đứa trẻ vậy?”
“Tôi cũng đâu có cố ý như vậy đâu…”
Cố Manh Manh bĩu môi.
Lục Tư Thần dừng bước, xoay người đem cô thả lên trên giường.
Anh ta lạnh lụng hừ nói: “Sau này không có được đi chân không chạy tới chạy lui như vậy, nhớ chưa hả?”
“Ung Cố Manh Manh gật đầu.
Bởi vì người đàn ông đang đứng, mà còn cô thì đang ở trên giường nên là Có Manh Manh phải ngưỡng đầu.
Nhưng mà hôm nay cô mặc một chiếc váy nhỏ, cái tư thế như vậy thì gần như là làm cô lộ ra bộ ngực nhỏ của mình, nhất là đứng ở cái góc của Lục Tư Thần đang đứng thì thật sự là trêu người mài”
“Manh Manh!”
Lục Tư Thần đã mở miệng kêu với giọng khàn khàn.
Cố Manh Manh vẫn như cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671455/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.