Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, tại sân bay quốc tế, một cô gái xinh đẹp khí chất kéo vali bước ra. Người vệ sĩ đi trước mở cửa xe cho cô ta bước vào, xe chạy vào thành phố, người vệ sĩ cung kính hỏi:

_ Triệu tiểu thư, cô muốn về Triệu gia trước sao?

_ Ừm, về Triệu gia trước.

Người được gọi là Triệu tiểu thư, tên là Triệu Vy Oanh con gái của Triệu gia. Mồ côi ba mẹ từ nhỏ, được ông nội nuôi lớn đến này cũng đã hai mươi bốn tuổi. Hôm nay đi du học trở về để quản lý Triệu thị và muốn làm một điều quan trọng mà ba năm trước Triệu Vy Oanh muốn làm.

Về đến Triệu gia, ông nội Triệu đã đứng đợi sẵn ở cửa, nụ cười hiền hậu của ông vẫn luôn nở khi nghe tin cháu gái du học trở về. Triệu Vy Oanh vui vẻ đi đến ôm chặt ông vào lòng, lên tiếng thăm hỏi:

_ Ông vẫn khỏe chứ ạ?

_ Ông khỏe, mau vào nhà thôi.

Cả hai vào phòng khách nói chuyện, người làm đem lên ly nước cam và đĩa hoa quả, Triệu Vy Oanh nhìn ông nội Triệu hỏi:

_ Ông, con muốn đến Vương gia thăm anh Thiên Minh, ông có muốn đi cùng không ạ?

_ Hay là để khi khác, chiều ông còn phải đến công ty. Qua đấy gặp Vương phu nhân nhớ lấy lòng một chút, sau này sẽ có lợi cho con đấy!

_ Ông yên tâm, cháu còn muốn làm Vương thiếu phu nhân nữa kìa!

Ông nội Triệu và Triệu Vy Oanh nói chuyện đến chiều, ông nội Triệu phải đến công ty còn cô ta thì chuẩn bị để đến Vương gia.

Triệu Vy Oanh được dì Lan dẫn vào nhà nhưng không may hôm nay Đào Ánh Ngọc lại không có ở nhà, cô ta không quan tâm điều đó mà ngang nhiên ngồi ở phòng khách, tự nhiên sai bảo người làm:

_ Dì Lan là quản gia đúng không? Dì cho tôi ly nước cam và đĩa bánh ngọt đi.

_ Triệu tiểu thư, hay là hôm khác cô hãy đến, Vương phu nhân phải đến chiều tối mới về, cô chờ không nổi đâu!

_ Tôi chờ nổi hay không là chuyện của tôi, bà lấy cái quyền gì mà nói như thế với Vương thiếu phu nhân tương lai vậy, có tin là tôi kêu Thiên Minh đuổi việc bà không?

Triệu Vy Oanh lớn tiếng quát thẳng làm cho dì Lan chẳng dám nói thêm lời nào, thấy dì Lan đã im lặng, Triệu Vy Oanh nói tiếp:

_ Sau này tôi mà trở thành Vương thiếu phu nhân tương lai, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại các người, không biết trên dưới gì cả.

_ Vậy thì từ bao giờ Vương gia lại có thêm một thiếu phu nhân nữa vậy?



Chu Phỉ từ trên lầu bước xuống, giọng nói uy quyền của một nữ chủ nhân vang lên như một vị cứu tinh của dì Lan quản gia, bà đi đến cúi người giới thiệu:

_ Vương thiếu phu nhân, đây là Triệu tiểu thư - Triệu Vy Oanh đến để thăm phu nhân nhưng phu nhân đã ra ngoài từ lâu rồi!

_ Dì làm việc tiếp đi, để con tiếp khách cho.

Dì Lan nghe lời lui về sau bếp, Chu Phỉ đi đến ngồi xuống ghế bắt chéo chân, nhìn Triệu Vy Oanh rồi nhìn xuống ghế như muốn "mời ngồi". Triệu Vy Oanh nhìn cô với đôi mắt không chút thiện cảm, giọng nói chanh chua của cô ta tiếp tục vang lên:

_ Cô là ai?

_ Câu này tôi phải hỏi mới đúng, cô ở đâu tự nhiên vào nhà tôi tự xưng là Vương thiếu phu nhân rồi ngang nhiên sai bảo người làm trong nhà tôi, cô không thấy mình vô lí sao?

_ Nhà cô? Rõ ràng đây là biệt thự Vương gia của anh Thiên Minh mà, từ bao giờ cô lại làm chủ rồi?

_ Tôi là Vương thiếu phu nhân - Chu Phỉ.

_ Cô nói láo, anh Thiên Minh là của tôi không phải của cô. Người anh ấy yêu là tôi, cô lấy tư cách gì mà được làm vợ anh ấy chứ?

_ Lấy tư cách là người được chọn.

Vương Thiên Minh và Đào Ánh Ngọc từ bên ngoài cùng nhau bước vào, Triệu Vy Oanh như bắt được vàng trở lại vẻ mặt "thảo mai" trước mặt của Đào Ánh Ngọc và Vương Thiên Minh.

Triệu Vy Oanh đi đến nắm lấy tay của Vương Thiên Minh nhưng lại bị anh né tránh không cho chạm vào, thấy vậy mới đi đến nhìn Đào Ánh Ngọc nói:

_ Bác Vương, anh Minh lấy vợ từ bao giờ vậy ạ?

_ Ngồi xuống rồi nói. Nó lấy Chu Phỉ cũng đã lâu rồi nhưng chưa làm đám cưới thôi! Con về khi nào vậy?

Đào Ánh Ngọc tuy biết rõ tình cảm của Triệu Vy Oanh dành cho Thiên Minh nhà bà nhưng bà nghĩ chỉ cần thời gian thì cô ta sẽ từ bỏ, nhưng chuyện gì mà con người ta đã muốn có được thì không thể từ bỏ.

_ Con vừa về lúc sáng, thăm ông nội xong con chạy đến thăm bác ngay. Nghe quản gia bảo bác đến chiều tối mới về.

_ Cũng định như thế, nhưng có con dâu rồi lại không muốn chơi bên ngoài nhiều.

Từ "con dâu" thoát ra từ miệng của Đào Ánh Ngọc làm cho Triệu Vy Oanh khó chịu trong người nhưng một chút cũng không biểu hiện ra bên ngoài.

Vương Thiên Minh thì không quan tâm đến cô ta cho dù là một cái liếc mắt, mọi sự chú ý điều tập trung vào người vợ ngồi bên cạnh. Giọng nói nhỏ nhẹ đủ cho hai người nghe của anh làm cho cô phải ngạc nhiên vì lời nói khi ấy của anh rất dễ nghe, mà còn khiến cho trái tim của cô lệch đi một nhịp:



_ Em không thấy ghen sao? Trà xanh đã đến tận cửa rồi!

_ Anh đang nằm mơ sao? Nếu tôi mà ghen thì cô ta đã phải lết về rồi!

Nghe câu trả lời của Chu Phỉ mà khiến anh không nhịn được mà cười, nụ cười ấy chỉ có cô mới nhìn thấy. Đào Ánh Ngọc và Triệu Vy Oanh nghe tiếng cười thì nhìn theo hướng phát ra nhưng chỉ thấy một Vương Thiên Minh úp mặt vào vai của cô mà cười.

Chu Phỉ chẳng biết nên xử lý tình huống này như thế nào nên chỉ đành mặc cho số phận an bài. Triệu Vy Oanh không đành lòng, tìm cớ dồn hết những điều xấu về phía Chu Phỉ:

_ Chu Phỉ chắc nhỏ tuổi hơn chị nhỉ? Nhưng chị lại ngưỡng mộ em thật, em biết đánh phấn tô son còn chị chẳng biết làm gì cả!

_ Vậy lớp được đánh trên mặt chị là bê tông hả?

_ Cô...

Triệu Vy Oanh muốn lên tiếng chửi Chu Phỉ nhưng vì Đào Ánh Ngọc và Vương Thiên Minh vẫn còn bên cạnh nên phải kiềm chế nếu không hình tượng "bạch liên hoa" lại không còn.

_ Em khéo đùa, chị thật sự không biết make-up như em.

_ Tôi xài mặt mộc mà! Anh Thiên Minh, anh nhìn xem cô ta nói em như thế kìa, em nào biết đánh phấn tô son đâu chứ!

Chu Phỉ muốn dẹp ngay cái đuôi phiền phức này nên đành lấy vai diễn của cô ta thế vào. Đào Ánh Ngọc ngồi bên cạnh muốn cười nhưng vẫn phải nhịn, cũng không muốn làm phiền bọn trẻ nên đã về phòng trước. Vương Thiên Minh ngạc nhiên với khuôn mặt thay đổi của cô nhưng cũng rất nhanh bắt được nhịp mà vào vai:

_ Không cần phải sợ người khác nói gì, trong mắt anh em là đẹp nhất.

_ Aida, chỉ có anh là hiểu em nhất thôi, ngày mai làm bữa trưa cho anh nha!

_ Được, đồ ăn em nấu anh luôn thích nhất.

Nhìn một màn phát cơm chó miễn phí mà Triệu Vy Oanh mắc nghẹn ở cổ, bên cạnh cũng chẳng còn bác Vương của cô ta nữa nên đành đánh bài chuồn.

_ Em có việc phải về trước, hôm khác đến thăm anh và bác Vương sau.

Nói rồi ra cửa về mất, Vương Thiên Minh thấy người đã đi thì quay lại nhìn cô nói:

_ Mai nhớ làm cơm trưa cho tôi đấy nhá!

Chu Phỉ muốn phản đối nhưng người đã đi lên lầu rồi, giờ thì ngồi nghĩ lại, phải chi lúc nãy không chơi lớn như vậy nếu không thì ngày mai được nghỉ ngơi chứ không phải xuống bếp làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.