Chương trước
Chương sau
Sau khi buổi đấu giá kết thúc thì cũng đã gần tám giờ tối, Chu Phỉ đề nghị đi ăn tối ở nhà hàng gần đó, cả ba người còn lại đều đồng ý.

Lúc chọn món xong, Thẩm Tử nhìn Chu Phỉ hỏi với giọng thích thú:

_ Chu tiểu thư, cô như vậy không sợ bị Mộ Trạch Đông trả thù sao?

_ Phải đó Phỉ Phỉ, Mộ Trạch Đông thâm sâu khó lường không thể nào đoán được bước đi tiếp theo của anh ta đâu!

Vương Thiên Minh nhìn Chu Phỉ như đang suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng hỏi tiếp:

_ Phỉ Phỉ, sao em lại biết hắn ta sẽ tiếp tục ra giá ở khúc chót?

_ Bởi vì anh ta là người không muốn nhường nhịn nhưng bởi vì như vậy anh ta càng muốn thấy em bại dưới tay anh ta hơn, nên là ra giá chót là để khi em ra giá trả lại thì hắn sẽ từ bỏ nhưng lại bị em tính kế.

_ Vậy sao ngay từ đầu ông Ben lại không đưa tin là buổi đấu giá từ thiện?

_ Bởi vì từ thiện thì rất ít người bỏ ra con số lớn như vậy!

Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử đồng loạt gật đầu hiểu ý, cũng vì vậy mà phục hẳn đầu óc tính toán của cô nhưng điều quan trọng mà mọi người thắc mắc là tại sao cô lại biết được hôm nay là buổi đấu giá từ thiện?

Vương Thiên Minh như biết được điều mà hai người kia muốn hỏi nên đã lên tiếng giành hỏi trước:

_ Sao em lại biết?

_ Buổi đấu giá từ thiện? Hôm đi ăn với Bạch Dương và Lục Hạ thì vô tình nghe được, nghe được một nửa thì lại bị cái tên Lý Nhất kia làm hỏng. Mà sao hôm nay anh ta không đến?

_ Cậu ta bị mấy cô người yêu cũ bám lấy không buông nên là ở nhà cho khỏe thân!



Thẩm Tử vừa nói vừa cảm thấy mình thật may mắn vì không có số đào hoa giống như Lý Nhất nếu không bây giờ anh cũng làm gì mà được yên ổn ngồi đây ăn uống thoải mái chứ!

Món ăn được dọn lên, ăn được một lúc thì Chu Phỉ muốn đi vệ sinh nên đã rời đi. Vừa ra khỏi cửa phòng vệ sinh cô đã gặp ngay Mộ Trạch Đông đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn cô ý nghĩ sâu xa.

Chu Phỉ đi ngang qua hắn như chẳng nhìn thấy nhưng Mộ Trạch Đông nào để cô đi suôn sẻ như vậy, hắn lên tiếng phá hủy bầu không khí im lặng, giọng nói chẳng thể giấu được vẻ bức xúc lúc nãy:

_ Vương phu nhân, tôi với cô không thù không oán thì tại sao cô lại bày kế tôi chứ?

_ Mộ tổng nói như thế chẳng khác nào vu oan cho tôi? Tôi cũng muốn mảnh đất đó nhưng thấy Mộ tổng đây không muốn từ bỏ nên tôi mới nhường cho anh rồi còn gì?

_ Vương phu nhân thật sự biết ăn nói, thì ra là do tài ăn nói của cô đã làm cho Vương Thiên Minh phải say đắm.

_ Mộ tổng, anh ăn nói cho cẩn thận vào, từ trước đến nay Vương gia và Mộ gia nước sông không phạm nước giếng, anh gọi thẳng tên chồng tôi như vậy thật không phải phép. Anh dù sao cũng là hạ bối thì đừng cư xử như thế với bậc trưởng bối.

Chu Phỉ nói xong rời đi mất, Mộ Trạch Đông nhìn theo bóng lưng của cô mà nụ cười trên môi càng tươi hơn, bất ngờ anh nhìn thấy trên mặt đất có một chiếc khuyên tai hình như là cô vừa bị rơi lại, Mộ Trạch Đông càng cảm thấy hứng thú, giọng nói quỷ dị của hắn vang lên giữ không gian chỉ có bốn bức tường:

_ Chu Phỉ, tôi cảm thấy càng hứng thú với cô rồi!

Chu Phỉ quay lại phòng ăn, ngồi một lúc lâu mọi người mới ra về. Chu Phỉ mệt mỏi dựa đầu vào vai anh ngủ thiếp đi, về đến nhà cô lại vừa hay tỉnh giấc, Vương Thiên Minh thấy cô tỉnh dậy, hỏi:

_ Sao không ngủ tiếp?

_ Không ngủ được nữa!

_ Vậy lên nhà tắm rửa đợi anh.

_ Không đợi.

Chu Phỉ đi lên phòng liền đi nhanh vào phòng tắm, xong xuôi thì đi ra, thấy anh đang làm đi đó trên máy tính, cô lên tiếng gọi:



_ Thiên Minh, anh vào tắm đi!

_ Được.

Chu Phỉ lại ghế ngồi, nghe tiếng cửa phòng đóng lại nước bên trong chảy đều đều, lúc này cô mới lấy máy tính ra làm gì đó!

Máy tính hiển thị kết nối thành công, đôi môi anh đào không nhịn được cười tươi, cô đặt chế độ tự động rồi gập máy tính lại leo lên giường chui vào chăn ngủ.

Vương Thiên Minh đi ra từ phòng tắm nhìn thân ảnh nhỏ đang gói gọn trong chăn mà mỉm cười nhẹ, đi lại ngồi xuống giường, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt cưng chiều lộ rõ của anh khiến cho người khác phải ghen tị.

Sáng hôm sau khi Vương Thiên Minh đã đi làm, Chu Phỉ chui ra từ trong chăn, làm vệ sinh cá nhân và xuống nhà ăn sáng thì cô cầm theo máy tính đến thư phòng của anh làm việc.

Chu Phỉ chẳng muốn để tâm căn phòng được sắp xếp như thế nào mà đi đến ngồi trước bàn làm việc của anh, mở máy tính của mình ra xem chiến tích của tối qua đến giờ.

Trong máy tính vang lên tiếng nói đầy tức giận của một người đàn ông đã lớn tuổi, hình như đang la mắng ai đó!

_ Mộ Trạch Đông, sao con lại bỏ ra một đống tiền chỉ để mua mảnh đất đó còn bị dụ khi đó là buổi đấu giá từ thiện nữa chứ!

_ Ông nội, con không biết lại bị đưa vào bẫy dễ dàng như vậy! Cũng tại cái người phụ nữ bên cạnh Vương Thiên Minh quá là ranh ma xảo quyệt nên đã bị cô ta lừa gạt.

_ Vậy thì con mau tìm cách khiến cô ta đến với con, nếu đã là người phụ nữ được Vương Thiên Minh trọng dung thì nhất định là không hề đơn giản.

_ Ông nội yên tâm, con sẽ khiến cô ta từ bỏ Vương Thiên Minh để đến với con, cô ta sẽ không thể từ chối một người đàn ông hoàn mỹ như con.

Chu Phỉ nghe cuộc đối thoại trong máy tính mà cảm thấy buồn nôn, vẻ mặt khinh thường lộ rõ, cô cũng không ngờ hai ông cháu nhà họ Mộ lại gian xảo như vậy, dùng mọi thủ đoạn để có được điều mình muốn.

Chu Phỉ lưu lại cuộc đối thoại vừa rồi, lại tiếp tục cài chế độ tự động. Chu Phỉ không nghĩ rằng chiếc khuyên tai đó lại được Mộ Trạch Đông cưng nựng như vậy, hẳn là sau này có nhiều trò hay để cho cô xem lắm đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.