Sáng hôm sau, Đào Ánh Ngọc đã về đến Vương gia, trên tay còn cầm không biết bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ, dì Lan từ trong đi ra phụ bà.
Đào Ánh Ngọc ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước rồi hỏi dì Lan:
_ Phỉ Phỉ có cần phải đến công ty không?
_ Dạ thiếu phu nhân đang nghỉ ngơi trên phòng, hôm qua bị bỏng nặng nên không thể đến công ty.
_ Bị bỏng? Sao lại bị như vậy? Đã xử lý qua chưa, có nghiêm trọng hay không?
Dì Lan chưa kịp trả lời đã thấy bóng của bà khuất sau góc cầu thang, Đào Ánh Ngọc lên phòng xem tình hình hiện tại của Chu Phỉ. Hôm qua đã xử lý qua vết thương nên không có gì đáng lo ngại.
Đào Ánh Ngọc vừa mở cửa đã thấy Chu Phỉ đang xem máy tính, bà đi ngay lại hỏi:
_ Phỉ Phỉ, con sao không nghỉ ngơi mà lại làm việc? Có còn đau hay không?
_ Mẹ về khi nào ạ? Sao không bảo Thiên Minh ra đón?
_ Mẹ vừa về, con nói xem là ai đã làm cho con bị thương? Mẹ sẽ không tha cho người đó!
_ Con không sao, chỉ là vết thương nhẹ không đáng lo ngại.
_ Sao lại không đáng lo? Mẹ gọi cho Thiên Minh, con nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ dặn dì Lan làm canh bổ cho con.
_ Mẹ định đi ra ngoài sao?
Đào Ánh Ngọc không trả lời, bà xuống nhà gọi ngay cho Vương Thiên Minh, vì bà hiểu chỉ có anh mới biết được là ai làm? Con dâu của Vương gia thì ai mà động vào thì nhất định là tìm đường chết!
Lâm Vỹ và Vân Trang cũng đã ngồi tù, Triệu Vy Oanh thì không thể quay lại Trung Quốc, chỉ có người không hiểu rõ Chu Phỉ là ai mới dám gây sự.
_ Thiên Minh, Phỉ Phỉ bị thương sao không báo cho mẹ một tiếng, là ai đã làm ra chuyện này?
_ Mẹ, con đã giải quyết rồi, mẹ không cần phải nhọc lòng đâu!
_ Con giải quyết như thế nào? Con mà dám để cho con dâu của mẹ chịu ấm ức thì con đừng hòng ngủ chung phòng với con bé!
_ Con nào dám chứ!
Vương Thiên Minh bật cười trước câu nói của Đào Ánh Ngọc, đi chưa được một tháng mà khi về lại như thay đổi tính tình, anh không luyên thuyên với bà nữa nên đã cúp máy trước.
Đào Ánh Ngọc bên đây đã không thể an lòng nên gọi ngay cho Kim Tấn, cậu không thể giấu bà nên đã khai ra hết, bà lại đích thân đến Vương thị khảo sát tình hình.
Khảo sát không báo trước, Vương Thiên Minh cũng chẳng thể ngăn cản nên đành mặc bà muốn làm gì thì làm! Đào Ánh Ngọc lên tầng mười hai xem trước, Hoàng Uyển nghe tin bà đến nên đã chuẩn bị tất cả để không bị sai sót nào xảy ra!
Hoàng Uyển đi nhanh về phía Đào Ánh Ngọc, nụ cười công nghiệp của cô ta làm bà phải chướng mắt. Hoàng Uyển nào biết điều đó, cô ta là muốn lấy lòng bà để bước vào Vương gia mà thôi!
_ Chào bác, con là Hoàng Uyển, bạn thời đại học của Thiên Minh, bác còn nhớ con không?
_ Cư xử cho đàng hoàng vào, Thiên Minh không phải để cô tùy tiện gọi đâu!
_ Dạ... con xin lỗi, sau này con sẽ chú ý!
_ Nếu như còn lần sau thì cô nghĩ sẽ còn được làm việc tiếp hay sao?
Đào Ánh Ngọc đi lướt qua Hoàng Uyển, xem xét tình hình xung quanh một chút rồi rời đi! Hoàng Uyển cảm thấy mất mặt khi bà nói như vậy trước những nhân viên khác, cô ta cảm thấy như bị sỉ nhục.
Hôm qua bị Vương Thiên Minh giáo huấn, hôm nay lại bị bà làm cho chẳng còn mặt mũi, cô ta thiết nghĩ:
_ "Tại sao cô ta lại được ông trời ưu ái cho một ông chồng và bà mẹ chồng như vậy chứ? Một người thì gặp người phụ nữ khác thì tránh né, còn một người thì ở phía sau chống lưng, nuông chiều đến vô pháp vô thiên. Nếu như tôi đã không thể có được thì cô cũng đừng hòng mà có được!"
Vương Thiên Minh gọi điện cho Chu Phỉ bảo là Đào Ánh Ngọc đến công ty khảo sát, bà ấy là đang khảo sát tiểu tam chứ khảo sát công ty gì chứ?
Chu Phỉ nghe xong lại càng thấy thương bà hơn, từ khi ba mẹ cô mất thì chỉ có bà là yêu thương cô như mẹ ruột, luôn cùng Vương Thiên Minh ở phía sau chống lưng và bảo vệ cho cô.
Chu Phỉ suy nghĩ hồi lâu rồi lại ngủ thiếp đi trên ghế sofa, đến chiều Vương Thiên Minh về mới gọi cô dậy! Trời bên ngoài cũng bắt đầu sụp tối, cô mơ màng thức giấc, nhìn Vương Thiên Minh hỏi:
_ Anh về rồi sao? Mẹ đã về chưa?
_ Mẹ về rồi, lúc nãy lên thấy em đang ngủ nên bà ấy không làm phiền! Dậy tắm rửa rồi xuống ăn tối!
Cả ba người đã ngồi vào bàn ăn, Đào Ánh Ngọc ép cô ăn không biết bao nhiêu là thứ, Vương Thiên Minh ở bên cạnh chỉ biết nhìn thôi chứ chẳng biết làm gì!
Chu Phỉ chỉ bị thương nhẹ mà đã ép ăn như vậy, không biết sau này mang thai có em bé rồi thì sẽ như thế nào? Mà tại sao cô lại trông chờ điều đó chứ, chuyện đấu tranh thương trường vẫn chưa xong, nếu bây giờ mà có em bé thì nhất định sẽ là mối nguy hại lớn nhất!
Vương Thiên Minh nhìn Chu Phỉ, cô vẫn còn đang lạc lõng trong suy nghĩ thì nghe anh nói:
_ Phỉ Phỉ, không ăn nổi nữa thì không cần cố, chừa bụng để uống sữa nữa!
Chu Phỉ cứ tưởng anh đang nói giúp mình nào ngờ bị anh thêm vào câu phía sau thì như sét đánh ngang tai. Chu Phỉ đặt đũa xuống thì dì Lan đã đưa đến ly sữa, nhìn mà phát ngán, chẳng hiểu sau ngày nào anh cũng bắt cô uống một ly vào buổi sáng và tối, cũng chẳng giúp cô cao thêm tí nào!
Vương Thiên Minh nhìn cô uống hết ly sữa mà vui vẻ, anh đang dự tính sẽ theo thang ăn uống này đến khi cô mang thai, đến lúc đó cô sẽ không phải ngán sữa mà làm cơ thể mình yếu đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]