Chương trước
Chương sau
Thấp thoáng đã đến ngày dự tiệc, Phương Tiểu Tuyết cùng Thẩm Tử đến Vương gia cùng đi với mọi người. Bộ váy Phương Tiểu Tuyết thiết kế cũng được Chu Phỉ diện lên người.

Bộ váy cúp ngực để lộ sương quai xanh, nét đẹp dịu dàng của cô cũng được bộ váy màu hồng phấn để lộ ra, nét đẹp ngang ngửa các cô người mẫu quốc tế.

Vương Thiên Minh không thể nào rời mắt trước vẻ đẹp của cô, Đào Ánh Ngọc cũng không thể nào xem thường vẻ đẹp bình dị không trang điểm hằng ngày của cô, chỉ cần có thêm một lớp phấn thôi thì cho dù có là ai cũng không qua mặt được cô.

Phương Tiểu Tuyết nhìn thành quả của mình mà còn ngưỡng mộ, cái này được gọi là lụa đẹp vì người mới đúng á chứ! Phương Tiểu Tuyết đi đến nắm tay cô nói với giọng khoe khoang:

_ Thấy không, bộ váy này do em thiết kế nhưng khi Phỉ Phỉ diện vào liền có hồn liền!

_ Tiểu Tuyết, vậy con thiết kế luôn váy cưới cho Phỉ Phỉ đi! Bác nhất định sẽ cho con làm phù dâu!

_ Được, bác không nói con cũng có ý định đó!

Chu Phỉ không biết nên chen vào câu nào cho đúng, Vương Thiên Minh đi đến kéo cô vào lòng giọng nói không nhanh không chậm vang lên:

_ Đi xem kịch thôi!

Thẩm Tử cười nhẹ rồi cũng ôm lấy Phương Tiểu Tuyết đi theo, Đào Ánh Ngọc chẳng hiểu anh đang nói gì nên cũng đành theo sau! Hai chiếc siêu xe dừng trước cửa buổi tiệc, nhiều phóng viên quay quanh hai chiếc xe sang trọng kia!

Chu Phỉ nhìn nhiều phóng viên như vậy lại cảm thấy lo lắng quay sang nói với anh:

_ Thiên Minh, nhiều phóng viên như vậy...

_ Không sao, nắm chặt tay anh không phải sợ!

Vương Thiên Minh nhìn ra nỗi sợ của cô liền cắt ngang lời nói an ủi. Đào Ánh Ngọc cũng không bỏ rơi anh và cô nên đi sát bên hai người! Phóng viên thấy bên cạnh Vương tổng lại có phụ nữ nên đã đi đến hỏi chuyện:

_ Vương tổng, người phụ nữ bên cạnh anh là ai vậy?

_ Vương tổng, có thể tiết lộ một chút về người bên cạnh hay không?

_ Vương tổng, anh cho chúng tôi xem mặt người phụ nữ may mắn này được không?



Chu Phỉ úp mặt vào ngực anh, Vương Thiên Minh chẳng thể nào thoát ra khỏi nhiều người như vậy nên đã liên lạc với Kim Tấn, cậu liền cho vệ sĩ lên trước tiếp ứng.

Đào Ánh Ngọc nhìn cách giải quyết tình huống của anh thì gật đầu hài lòng, không hổ danh là con trai của bà. Sau khi thoát ra khỏi những người phiền phức kia thì vào trong đã thấy Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử ngồi yên vị trong bàn gần sân khấu.

Hai người họ bây giờ đã chay mặt với các nhà báo nên rất dễ đi vào, chỉ có Vương Thiên Minh từ trước đến nay độc thân vô điều kiện bây giờ lại xuất hiện thêm một người phụ nữ chưa từng xuất hiện trên mặt báo nào thì khó tránh khỏi nhiều người muốn biết!

_ Tiểu Tuyết, em đưa Phỉ Phỉ đi kiếm gì ăn đi!

_ Được, Phỉ Phỉ chúng ta qua kia ăn mỳ đi!

Chu Phỉ cùng Phương Tiểu Tuyết đến một chiếc bàn dài để đầy đồ ăn, hôm nay vừa là bữa tiệc showbiz vừa là bữa tiệc buffet được nhà sản xuất hàng đầu phối hợp cùng nhiều người có máu mặt trong showbiz tổ chức nhằm cho những diễn viên ca sĩ có buổi vui chơi, thư giãn và giao lưu cùng nhau.

Chu Phỉ cầm trên tay dĩa mỳ đi sau Phương Tiểu Tuyết, chưa đi được bao lâu thì nhớ ra mình vẫn chưa lấy nước nên đã quay lại. Lúc này Hạ Di đi đến đứng cạnh cô, giọng nói chẳng hề nhân nhượng gì!

_ Chu Phỉ, hôm nay tôi sẽ không cho cô toàn mạng quay về đâu!

_ Ồ, giết người đi tù, chưa chọc chó, chó lại cắn.

_ Chu Phỉ, cô...

Hạ Di nhìn ly nước trên tay cô liền nghĩ ra ý đồ thâm hiểm, đưa tay đến nắm tay cô hất ly nước vào người mình rồi ngã lăn ra sàn, Chu Phỉ thấy vậy cũng ngã theo, Hạ Di la lớn gây sự chú ý.

_ Aaaaa...

Chu Phỉ ngồi dưới sàn thật sự muốn xem cô ta định giở trò gì, Vương Thiên Minh, Thẩm Tử và Phương Tiểu Tuyết nghe tiếng la liền chú ý đến, cả ba cùng đi nhanh đến.

Mộ Trạch Đông lại đi trước một bước đến đỡ cô dậy nhưng lại bị cô từ chối, thấy vậy Vương Thiên Minh đi càng nhanh hơn đưa tay đỡ lấy cô, giọng nói lo lắng, Đào Ánh Ngọc cùng Thục Quyên cũng có mặt.

_ Phỉ Phỉ, không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?

_ Chị ấy đòi uống nước của em, em không cho liền xô ngã em.

Hạ Di ngồi dưới sàn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn ra sức chối cãi:



_ Thiên Minh, em không có, là cô ta hất nước vào người em. Anh nhìn xem, người em ướt hết rồi!

_ Hạ Di, cô còn dám chối? Phỉ Phỉ nhà tôi không bao giờ làm như vậy, cô đụng vào em gái tôi thì cô nghĩ sẽ được yên sao?

Lúc này phóng viên bên ngoài cũng đã chạy vào vây kín xung quanh, Mộ Trạch Đông bước lên trước đỡ Hạ Di đứng lên, hắn ta nói nhỏ vào tai của cô ta:

_ Diễn cho tốt vào, đừng làm mất mặt ngành diễn viên.

Hạ Di biết mình đang làm gì nhưng lại bị Chu Phỉ làm cho đảo lộn hết tất cả, cô ta tính kế khác quay sang nhìn ống kính nói lớn:

_ Tôi không có, là cô ta muốn đổ tội cho tôi, tôi là người thế nào mọi người cũng biết mà, tôi không hề có ý muốn hại ai cả!

Vừa nói vừa khóc lớn, đám phóng viên cũng hùa theo cô ta trách móc Chu Phỉ, Đào Ánh Ngọc đã không thể nhịn được nữa liền lên tiếng:

_ Các người im lặng cho tôi, từ bao giờ mà con dâu của Vương gia lại làm ra những chuyện như vậy? Nó chỉ có cầm nguyên thau nước dội thẳng thôi, mà cho dù nó có làm như vậy thì vẫn còn có Đào Ánh Ngọc tôi và Vương Thiên Minh chống lưng cho nó.

Vương Thiên Minh không muốn đôi co tiếp liền gọi một phóng viên đầu đàn vào, giọng nói thấp đến mức Chu Phỉ bên cạnh cũng không nghe thấy, anh đưa cho người kia một chiếc USB rồi người kia ngoắc tay một cái thì những người kia liền đi theo!

Hạ Di nhìn phóng viên đi mất thì chẳng biết anh đã nói gì, chỗ dựa duy nhất cũng đã rời đi cô ta cũng không còn cách nào ngoài mặt dày đeo bám.

_ Thiên Minh, chuyện lúc nãy anh tin em đi mà, em thật sự không có làm!

_ Thiên Minh, anh cũng đừng trách chị Hạ Di, chị ấy cũng là muốn ăn uống lại những thứ em đã dùng qua nhưng em lại thấy thật "kinh tởm"!

Chu Phỉ vừa nói vừa nhấn mạnh những từ cuối, ánh mắt sắc bén liếc về phía Hạ Di lại kèm theo cho Mộ Trạch Đông dính đạn. Mộ Trạch Đông nhìn thôi cũng đủ biết là cô đã biết được sự hợp tác giữa hai người họ chỉ là muốn cho mọi người biết cô ta không dễ đụng.

Thẩm Tử không biết từ lúc nào đã đứng phía sau Mộ Trạch Đông, giọng nói lạnh lùng của cậu khiến cho hắn ta phải giật mình:

_ Mộ thiếu, Chu Phỉ không phải là người phụ nữ anh muốn là có thể có, cô ấy khác với những người khác, anh cho dù có thân phận lớn hơn Thiên Minh thì cũng không thể ép buộc cô ấy! Tốt nhất là nên biết điểm dừng thì hơn, nếu như không muốn chuốc họa vào thân!

_ Anh thì biết cái gì, thứ tôi muốn thì cho dù có là gì thì cũng phải có được!

_ Tùy anh, đến lúc đó không được khóc lóc cầu xin là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.