Chu Phỉ trong lòng vui vẻ khi lấy lại được tiền của ba mình nên vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui sướng và quên luôn những con người ở phía sau.
Chu Phỉ ăn no rồi cầm theo theo lý nước cam lại ghế ngồi, lúc này mới chợt nhớ ra là còn những người bạn đang an phận dõi theo hành động của cô. Chu Phỉ ngoắc tay kêu họ lại ngồi chung, Lý Nhất đi trước ngồi xuống trước mặt cô hỏi:
_ Chị dâu, cô quen Lưu Đức đó sao?
_ Trước kia ông ta mượn tiền ba tôi làm ăn, nhưng khi gặp chuyện thì lại không có ý muốn trả tiền.
_ Vậy sao không tố cáo ông ta?
_ Sao này không phải còn nhiều cơ hội sao? Đã không có ý tố cáo thì sẽ có ý muốn ông ta thân bại danh liệt mất hết tất cả!
Chu Phỉ vừa uống nước vừa nói, giọng nói lạnh lùng của cô khiến cho xung quanh trùng xuống, cảm giác như đang là mùa đông. Vương Thiên Minh nhìn cô hỏi:
_ Vậy em nghĩ ông ta có trả tiền?
_ Phải đó Phỉ Phỉ, lỡ như ông ta nuốt lời thì sao, chẳng phải là mình lại đi tìm ông ta nữa sao? - Phương Tiểu Tuyết nhìn cô lo lắng hỏi.
_ Chu tiểu thư sao có thể như vậy được, tính toán nhiều như vậy cũng không thể để con mồi chạy mất!
Thẩm Tử vừa nói vừa khâm phục đầu óc tính toán của cô, cũng không thể nào xem thường cách nhìn người của cô được. Chu Phỉ chỉ mỉm cười không nói gì, Lý Nhất lại lên tiếng trêu chọc:
_ Vương thiếu phu nhân mà, Mộ Trạch Đông còn muốn có thì tại sao lại phải xem thường? Thiên Minh mà không giữ cẩn thận thì mất lúc nào không hay đó!
_ Ý cậu là sao? Tôi là loại phụ nữ dễ dãi vậy sao? Hắn ta đang nằm trong tầm kiểm soát của tôi, nếu bây giờ mà trả lại chiếc bông tai đó cũng không thể làm khó được tôi!
_ Phải đó, Phỉ Phỉ nhà ta dự liệu như thần, Vương Thiên Minh còn bị con bé làm cho mê mẩn thì một Mộ Trạch Đông có là gì?
Vương Thiên Minh công nhận điều Phương Tiểu Tuyết nói là sự thật, chỉ một lần gặp mà đã khiến cho anh không thể nào quên thì cũng đủ hiểu sức hút của cô mạnh đến cỡ nào!
Lý Nhất định lên tiếng nói gì đó thì từ xa một cô gái đi đến, vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, trên người diện bộ váy cúp ngực màu đen dài đến gót chân, càng tôn lên vẻ đẹp và làn da trắng hồng của cô ấy!
Giọng nói của cô ấy hướng về Lý Nhất, có lẽ là ca sĩ nên giọng nói vô cùng ngọt ngào và dễ nghe đến lạ:
_ Lý Nhất, em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta gặp riêng một chút được không?
_ Điệp Ninh, chúng ta kết thúc rồi, không thể hàn gắn đâu!
_ Em không tin, anh dành cho em một chút thời gian đi mà, xin anh đó!
_ Điệp Ninh, anh không thể đồng ý bất cứ điều gì từ em nữa, em nên sớm nhận ra vấn đề là chúng ta đã chia tay rồi!
Điệp Ninh đã không kiềm được nước mắt, giọng nói cũng khác đi không ít:
_ Lý Nhất, em biết anh không hề để tâm đến cuộc tình của hai ta nhưng em không thể ngừng yêu anh.
Chu Phỉ và Phương Tiểu Tuyết ngồi gần đó đã không thể nhịn được mà cùng lên tiếng:
_ Lý Nhất!
Vừa bất ngờ vừa sợ hãi, cậu nhất thời không hiểu được ý của hai cô là gì, Vương Thiên Minh buồn lên tiếng nên đã để cho Thẩm Tử lên tiếng thay:
_ Chúng ta ra ngoài!
Thẩm Tử kéo Lý Nhất ra ngoài, Vương Thiên Minh cũng theo sau, Chu Phỉ đi đến kéo Điệp Ninh ngồi ở giữa cô và Phương Tiểu Tuyết, giọng nói trách móc lộ rõ:
_ Điệp Ninh đúng không? Cô đừng quan tâm cảm xúc bên ngoài của cậu ta, cậu ta luôn như vậy nhưng lại rất quan tâm người khác!
_ Phỉ Phỉ nói đúng, tôi quen cậu ta lâu như vậy thì cũng hiểu đôi chút, cậu ta không phải loại người không quan tâm người khác đâu!
_ Nhưng tôi mang thai của anh ấy rồi! Tôi tìm anh ấy là muốn nói chuyện này, nếu như anh ấy nhận thì tôi giữ lại còn nếu không thì tôi phá, vì tôi cũng là ca sĩ cũng không thể vì đứa bé không được ba nhận mà từ bỏ sự nghiệp được!
Chu Phỉ và Phương Tiểu Tuyết cùng ngạc nhiên, cũng chẳng lường trước được sự việc này nên không biết nên nói gì tiếp. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Chu Phỉ an ủi Điệp Ninh:
_ Cô Điệp, cô đừng nghĩ quẩn, đứa bé không có tội chỉ cần cô cố gắng thì sự nghiệp có lúc nào chẳng được! Còn đứa bé thì sẽ có lại nhưng không cùng một đứa.
_ Điệp Ninh, tôi nghĩ Lý Nhất không muốn bỏ đứa bé đâu, Lý gia cũng cần có cháu để nối dõi, nếu cậu ta không nhận thì chị em chúng ta sẽ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời!
Phía bên Vương Thiên Minh thì bị anh và Thẩm Tử tra hỏi đến không còn đường chối cãi, chỉ biết cúi đầu khai nhận hết:
_ Thật ra thì tôi và Điệp Ninh quen nhau khi còn là sinh viên đại học, lúc đó chúng tôi cũng chỉ quen biết nhau với thân phận là đàn anh khoá trên và đàn em khóa dưới.
Lý Nhất ngưng một lát rồi nói tiếp:
_ Vốn dĩ chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ chúng tôi lại tình cờ bị ghép đôi trong một trò chơi. Trò chơi chỉ kéo dài một tuần, hai đứa cũng không nghĩ nhiều mà liền đồng ý, sau một tuần thì có thể trở về trạng thái ban đầu.
_ Nhưng trớ trêu thay khi tôi vừa ra trường được hai năm thì cuộc đời đưa đẩy chúng tôi gặp nhau thêm một lần nữa! Một lần say chúng tôi đã xảy ra chuyện đó, tôi muốn chịu trách nhiệm thì lại nhận lại cái lắc đầu không cảm xúc của cô ấy!
_ Lúc đó cứ tưởng sẽ chỉ là tình một đêm, sau này cũng vì chuyện đó mà tôi thay người yêu như thay áo, trở thành một công tử đào hoa. Nhưng khi vừa chuẩn bị giương súng bắn thì lại nhớ đến Điệp Ninh, tôi cũng không còn tâm trạng nào để cùng cô gái khác quan hệ.
_ Mang danh công tử đào hoa vậy thôi chứ tôi chỉ quen một hai ngày liền bỏ, không có ý tiền xa hơn. Trong đầu tôi cũng không thể nào quên được hình bóng của Điệp Ninh, một người con gái hiểu chuyện đến đau lòng.!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]