Anh đứng dậy để túi đồ trên ghế.
-Cô thay đồ đi,rồi xuống dùng bữa.
Trong lúc này Thiên Hoa ái ngại với Tổng Tài để anh thấy tình cảnh mình lúc đó.Và cũng không hiểu sao anh đến giải thoát mình được.
Cô bước xuống cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
-Cảm ơn hai người...tôi xin về trước!
Cô vội mở cửa rồi bước ra,Tổng tài đứng lên bước theo.Mãi thẩn thờ nghĩ cô bước vào than máy thay vì đi xuống tầng trệt vô lại bấm lên sân thượng tòa nhà.
-Cô đi hóng mát à?
Im lặng.....
-Kiều.. An....Hảo
Giật mình quay qua.
-Ủa,,,anh....
Cánh cửa mở ra anh kéo cô theo sau, mua tự động hai tách cafe...
Tiểu Hoa vừa buồn vì người bạn đã bỏ mặc mình,khi chính mình muốn cứu cô ta.Cuối cùng mình là người thế thân.Vui vì Đạo Thiên đã cứu mình kịp thời....hai cảm xúc hòa trộn khiến cô rơi lệ...(Cảm ơn anh coi như đời tôi vẫn còn may mắn)
Tổng tài đặt tay lên xoa đầu cô vẻ an ủi.
-Cô đừng nghĩ nhiều,rồi sẽ gặp người đàn ông tốt và thông cảm cho cô.
Tiểu Hoa thôi ngưng khóc mắt tròn nhìn anh
-Cảm thông?
Anh nhìn cô trìu mến hơn lúc nào mĩm cười rồi gật đầu nhìn xa xăm.
(Cái tên quái này ý gì đấy nhỉ?...Hay là...hay là hắn ta...nghĩ mình đã)
-Tôi xin nghĩ vài ngày nhé!
-Khi nào thoải mái rồi đi làm.Tôi đưa cô về nhé!
......
-Đạo Thiên đã đưa cô ta đến rồi...
Tử Long lôi một người con gái vào và đẩy cô ta ngã xuống.Đạo Thiên trở nên lạnh lùng sát khí.Anh đứng lên rút trong túi quần ra một cây súng và chỉa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-em-o-day/740462/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.