Chương trước
Chương sau
Húc Cảnh Thiên thì theo viên cảnh sát về đồn. Trước lúc đi, Cảnh Nhược Hàn có nói:

"Một lưới bắt gọn hết."

Hắn gật đầu rồi bước theo xuống lầu.

Chú của Chu Lan Tuyết, Chu Lân lại chỗ của Cảnh Nhược Hàn nói:

"May mà lần này không xảy ra chuyện gì lớn. Ban nãy tôi có đứng sau cửa để quan sát tình hình, nhưng cậu và cậu kia lại nhanh tay hơn tôi tưởng rất nhiều."

Cảnh Nhược Hàn biết lần này nếu như không có sự nhờ vả của Chu Lan Tuyết thì Chu Lân cũng sẽ khó mà giúp đỡ, và tuy rằng lần này đều là hắn và Húc Cảnh Thiên tự lực cánh sinh nhưng với sự nhanh nhẹn bên phía Chu Lân trong việc tìm ra vị trí cũng giúp ích cho hắn rất nhiều. Sự việc lần này hắn cần có sự giúp đỡ của người này, và cả vụ án lớn đằng sau cũng cần Chu Lân giúp đỡ. Vì vậy Cảnh Nhược Hàn bày tỏ sự cảm kích:

"Cảm ơn sự giúp đỡ của anh."

"Cháu gái tôi nhờ đương nhiên tôi sẽ giúp đỡ, chúng tôi sẽ cho người gây ra chuyện này một bản án thích đáng." Chu Lân xua tay.

"Trăm sự nhờ anh."

Chu Lân cũng theo đoàn của Alice về lại đồn cảnh sát, còn Cảnh Nhược Hàn thì cùng Vân Tịch đến bệnh viện để xử lí và xem xét xem tình hình của cô có gì bất thường hay không.

Dù hiện tại chưa có kết quả gì nhưng ít nhất Cảnh Nhược Hàn vẫn phải thở phào nhẹ nhõm bởi vì Vân Tịch không có vết thương nào trên người. Chỉ mong Alice kia không sử dụng bất kì chất độc nào làm hại đến Vân Tịch mà thôi.

Cảnh Nhược Hàn được đưa vào phòng mổ để gắp viên đạn ghim vào bên bả vai ra, thế nhưng chỉ vừa mới hoàn thành băng bó thì hắn đã ngay lập tức xuống giường và đi tìm Vân Tịch. Thuốc mê chuốc cho cô là liều mạnh cho nên trong thời gian ngắn Vân Tịch chưa thể tỉnh lại. Mắt cô nhắm nghiền, nằm an tĩnh trên chiếc giường trắng tinh làm hắn đến nhớ đến lần trước.

Vụ tai nạn kia để lại trong hắn sự ám ảnh không thể tin được, khi ấy hắn thật sự rất sợ Vân Tịch chỉ vì bảo vệ mình mà không qua nổi. Nếu thật sự như thế, hắn sẽ ngay lập tức đi tìm cô. Nhưng bọn họ đều đã tránh thoát được lưỡi hái của tử thần một lần, và lần này, hắn vẫn có thể giữ cô ở lại thế gian này với mình. Cảnh Nhược Hàn cảm thấy không còn gì vui sướng hơn.

Thế nhưng hắn không muốn nhìn thấy cảnh này thêm một lần nào nữa, hắn không muốn Vân Tịch gặp nguy hiểm như vậy nữa. Bởi chỉ cần thấy cô bên cạnh chiếc giường này, trái tim hắn lại không ngừng lo sợ.

Cảnh Nhược Hàn ngồi bên giường trông, hắn muốn bản thân là người đầu tiên mà cô nhìn thấy khi tỉnh lại. Song lúc đó lại có một cuộc điện thoại gọi đến, Cảnh Nhược Hàn thấy tên là Chu Lan Tuyết thì bước ra ngoài nghe điện thoại:

(Mọi chuyện ổn chứ?) Chu Lan Tuyết hỏi.

"Vẫn ổn."

(Chú em nói anh bị thương.)

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi."

(Ừm.) Trước giờ Chu Lan Tuyết luôn tin mấy lời này của hắn, cũng không cố gặng hỏi sâu, [Em giao Vân Hề đến đồn rồi, vừa lúc Húc Cảnh Thiên cũng đang ở đó nên hắn ta bảo để hắn giải quyết cho. Bây giờ chắc anh còn đang bận, có muốn em giúp việc gì không?)



Sau một hồi gió tanh mưa máu này, hẳn là Cảnh Nhược Hàn sẽ không thể bình thản ngồi yên được nữa, thế nhưng hiện tại hắn đang ở trong bệnh viện nên ắt hắn có việc không thể làm được. Chu Lan Tuyết cho rằng mình đã giúp thì sẽ giúp tới cùng luôn, chưa kể cô thật sự muốn giúp cho hắn thoát khỏi cái căn nhà quái quỷ kia.

Cảnh Nhược Hàn là bạn của cô, cho nên lúc hắn gặp khó khăn như này cô nên ra mặt giúp hắn vài chuyện mới phải.

Cảnh Nhược Hàn thật ra có thể xử lí toàn bộ chuyện này, hắn cũng không muốn Chu Lan Tuyết nhúng tay vào mớ bòng bong này. Thân phận của cô khác biệt, hơn nữa chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cô, nếu để cô dính vào chuyện nào quá sâu, chỉ e rằng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô. Cho nên hắn từ chối:

"Tiểu Tuyết à, em không nên dính vào vũng bùn này. Anh..."

(Bớt phí lời với em. Anh biết là em không sợ mà đúng chứ? Nếu anh không nói thì em sẽ trực tiếp đi hỏi Húc Cảnh Thiên.] Chu Lan Tuyết nghe được một nửa cũng biết được nội dung của Cảnh Nhược Hàn định nói vì thế cắt ngang luôn.

Tính tình của cô chính là như vậy, rất ngại nghe mấy lời khách sáo, nhất là mấy lời đến từ bạn bè.

Cảnh Nhược Hàn thở dài, hắn không biết nên vui hay nên buồn trước thái độ này của cô nữa.

"Vậy sau khi vạch tội Thẩm Đinh Lăng và CÁnh Đông, có lẽ sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của chú em."

(Được thôi. Em sẽ chuyển lời với chú ấy. Anh nghỉ ngơi đi.)

"Cảm ơn em."

(Cảm ơn gì chứ? Xong chuyện nhớ làm cơm đãi em.)

"Được." Cảnh Nhược Hàn cười.

Sau khi cúp máy, hắn quay trở lại phòng bệnh tiếp tục túc trực bên cạnh bên Vân Tịch. Đến gần sáng, cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại.

Vân Tịch cảm thấy đầu đau kinh khủng, cảm giác choáng váng khi ngủ quá lâu khiến cô phải tốn vài phút để định thần lại. Cô thử cử động tay một chút để tìm lại cảm giác thì nhận ra bàn tay của mình hơi đau, như có ai đã nắm chặt lấy nó. Cho đến khi cúi đầu xuống để nhìn mới thấy rõ Cảnh Nhược Hàn đang nắm lấy tay cô, hắn ngồi hắn xuống dưới đất, còn đầu thì gác lên giường, trong suốt quá trình ngủ ấy mà vẫn không buông tay của cô ra.

Vân Tịch suy nghĩ xem bản thân có nên gọi hắn dậy hay không, có lẽ hắn đã lo lắng mà ngồi đây nhìn cô cả đêm. Nghĩ một chốc thế là cô quyết định không gọi hắn dậy mà cứ nằm im như thế thôi.

Đến giờ dậy của Cảnh Nhược Hàn, hắn từ từ mở mắt rồi vội ngước lên kiểm tra xem Vân Tịch đã tỉnh dậy chưa thì bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình. Hắn vội ngồi dậy hỏi:

"Em dây lâu chưa?"

"Khoảng hai tiếng trước." Vân Tịch cười.

"Sao không gọi anh?" Cảnh Nhược Hàn lo lắng.

"Em chỉ là ngất đi thôi mà, đúng không?"



Cảnh Nhược Hàn đỡ Vân Tịch ngồi dậy dựa vào thành giường, hắn hỏi:

"Có thấy chỗ nào khó chịu không?"

"Em ổn lắm. Còn anh thì sao? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Vân Tịch chỉ biết chắc mình đã bị bắt cóc, mà không thể nào có chuyện cô bị bắt cóc cho vui. Chắc chắn kẻ đó muốn lấy cô để uy hiếp Cảnh Nhược Hàn, mà hiện tại cô ở đây chứng tỏ hắn đã giải quyết mọi chuyện rồi. Thế nhưng cái giá là gì? Cảnh Nhược Hàn có xảy ra chuyện gì không? Kẻ đó muốn điều gì từ hắn? Cô thật sự lo sợ bản thân là gánh nặng cho hắn, khiến hắn trở nên lao đao chỉ vì sự bất cẩn của mình.

"Anh cũng không có chuyện gì cả." Cảnh Nhược Hàn ngập ngừng một lúc rồi kể mọi chuyện cho cô nghe.

Vân Tịch nghe xong cũng có tâm trạng như hắn lúc đầu:

"Alice làm việc cho mẹ anh? Mà còn vì nghĩ em phá hoại tình cảm của cô ấy và Húc Cảnh Thiên ư?"

"Khó tin lắm đúng không?"

"Không thể tưởng được luôn ấy. Vậy giờ cô ấy..."

"Ở đồn cảnh sát rồi. Anh sẽ giải quyết tất cả nợ nần cùng Thẩm Đinh Lăng một lượt."

Vân Tịch nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn:

"Anh cũng cẩn thận nhé, nếu không em cũng sẽ lo lắng lắm."

Cảnh Nhược Hàn xoa đầu cô:

"Sau khi chuyện này kết thúc, em có gì muốn làm không?"

Vân Tịch nghĩ một hồi rồi nói:

"Chúng ta chuyển ra khỏi Bạch Cảnh nhé?"

Nơi đó không có gì là không tốt, thế nhưng căn nhà đó quá to lớn khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Vân Tịch chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể cùng người mình yêu kết hôn như thế này. Cô đã từng mơ về một cuộc sống thật giản dị thôi, cả hai sẽ cùng sống trong một ngôi nhà ấm cúng, tỉnh giấc có thể thấy mặt nhau, nấu ăn cũng có thể nói chuyện với nhau được, cùng nhau đi ngủ trên một chiếc giường. Một không gian chỉ hai người họ.

Thời gian sống ở Bạch Cảnh cứ phải cẩn thận trước sau thật khiến cô cảm thấy mệt mỏi về mặt tâm hồn lẫn thân thể. Nếu có cơ hội, cô không cần nhà cao cửa rộng, chỉ cần được ở một căn nhà bình thường với Cảnh Nhược Hàn là cô đã rất mãn nguyện.

Cảnh Nhược Hàn cầm tay cô, trịnh trọng gật đầu:

"Chúng ta sẽ chuyển khỏi nơi đó, sớm thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.