Sau bữa ăn, thay vì để Vân Tịch gọi điện thì Cảnh Nhược Hàn đã gọi điện luôn cho Vân Lâm. Hắn sợ rằng cô nói thì họ sẽ có hàng ngàn lí do từ chối, bắt ép cô nên tự mình đi nói có lẽ sẽ hiệu quả hơn.
Vân Tịch thấy hắn nói cũng đúng. Người nhà cô đương nhiên là sợ Cảnh Nhược Hàn rồi, cho dù bây giờ hắn có trở thành con rể của họ thì họ cũng chẳng vơi đi nỗi sợ này chút nào. Cuối cùng thì trong mắt họ họ bán đi một đứa con gái không thương yêu để được Cảnh gia nâng đỡ, bản thân họ cần dựa dẫm rất nhiều vào gia thế của Cảnh Nhược Hàn thì làm sao mà không kính không sợ chứ?
Huống hồ mấy chiến tích của Cảnh Nhược Hàn (do giang hồ đồn đại) vẫn còn ở đó, cho nên xét về vị trí trong gia đình thì bọn họ đúng là trưởng bối, là người lớn hơn thật, nhưng họ vẫn e dè Cảnh Nhược Hàn lắm.
Cuộc gọi vừa đi, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
"Vân Tịch à..."
Vân Lâm chưa nói hết câu thì Cảnh Nhược Hàn gọi một tiếng "Ba" cắt ngang. Đầu dây bên kia hơi ngừng một chút sau đó phát ra tiếng cười gượng:
"Hóa ra là Nhược Hàn hả con? Con gọi ta có chuyện gì vậy?"
"Ba à, ngày mai con và Vân Tịch có chuyện đột xuất nên có thể sẽ không tới kịp giờ cơm, nên muốn trước với ba rằng tụi con sẽ đến nhà trễ hơn một chút ạ."
Cảnh Nhược Hàn biết thừa hai người họ chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3491739/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.