"Tháng vừa qua tôi luôn tìm cơ hội để đến thăm cậu nhưng mẹ cậu luôn nói cậu không muốn gặp người ngoài, vệ sĩ canh bên ngoài cửa cũng đầy lúc nhúc nên tôi dù muốn cũng không thể không trở về. Tận hôm nay mới có cơ hội gặp cậu." Húc Cảnh Thiên nói.
Cảnh Nhược Hàn biết ngay suy đoán của mình đã đúng. Tuy rằng đó chẳng phải sự thật, nhưng hắn cũng sẽ không nói ngược lại với mấy lời đó của bà ta. Khi mọi chuyện đang tạm thời chưa được giải quyết, quan hệ gia đình hắn trong mắt người ngoài vẫn đang tốt đẹp nên hắn sẽ không manh động.
"Khi ấy tôi bị thương quá nặng, không muốn bị làm phiền nên mẹ tôi mới nói thế. Không ngờ là cậu cũng muốn đến thăm tôi cơ đấy." Cảnh Nhược Hàn nhếch môi.
"Vào xem cậu chết chưa mà thôi, đừng ảo tưởng quá."
"Tôi đã nói gì đâu."
Bọn họ phá lên cười.
Cảnh Nhược Hàn đảo mắt nhìn Alice, cuối cùng cũng chuyển chủ đề:
"Hôm đó cô đến kịp rồi à?"
Lời này nói ra khiến Húc Cảnh Thiên không hiểu gì nhưng những người còn lại đều hiểu. Tuy Vân Tịch không biết quan hệ của ba người này, nhưng cô vẫn nhớ lời của Cảnh Nhược Hàn khi rời khỏi Alice. Khi ấy có lẽ cô ta đang tìm hành tung của Húc Cảnh Thiên nên hắn đã nói cho cô ta biết. Bây giờ thấy hai người đi bên cạnh nhau nên hắn mới hỏi như thế.
Vẻ mặt Alice hơi cứng đờ một lát, dù chỉ là thoáng qua nhưng Vân Tịch vẫn nhận thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3491313/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.