Bởi vì họa tiết đến trang sức trên người cô đều là bươm bướm, thậm chí đôi giày cô mang cũng có một con bướm đậu trên ấy. Cảnh Nhược Hàn đột nhiên nghĩ tới một câu nói, hồ điệp thành đàn, theo em cất bước. Giống như một loài hoa duy nhất kiên cường mọc giữa thảo nguyên bạt ngàn, vẻ đẹp và hương thơm của cô không ngừng dụ ong bướm đến đậu trên cây hoa ấy. Từng cánh hoa mượt mà bung tỏa mang theo hương sắc mê người, đến hồ điệp cũng không nhịn được mà đậu lên, không nỡ tung cánh.
Vân Tịch không được trang điểm cầu kì, chỉ đơn thuần là được làm cho vẻ tinh khôi trên khuôn mặt cô nổi bật lên. Nhất là đôi mắt được Cảnh Nhược Hàn xem là xinh đẹp kia, không cần đeo lens vẫn thấy được sự long lanh trong đáy mắt như hai viên kim cương được những người thợ kim hoàn tỉ mỉ nhất làm ra.
Cảnh Nhược Hàn không nhịn được vươn tay ra ôm cô vào lòng. Một tay đặt bên hông cô, một tay cầm lấy bàn tay của Vân Tịch, từ từ kéo cô lại gần mình. Vân Tịch thấy thái độ mềm mỏng của hắn cũng không tỏ ra kháng cự mà chầm chậm bước tới gần hắn. Từng bước chân cất bước cứ như ngay lập tức làm kinh động một vườn hoa, khiến một đàn bươm bướm chắp cánh bay đi vậy.
Hắn để Vân Tịch ngồi trên đùi mình, một tay ôm eo một tay không ngừng ve vuốt bàn tay cô, khiến cô cảm thấy cõi lòng như bị ai cào vào vậy. Cảnh Nhược Hàn nhìn cô một lúc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3490534/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.