Chương trước
Chương sau
Thời gian lại trôi qua thêm hai tuần nữa, thông tin mà Cảnh Nhược Hàn nhờ Trần Danh điều tra cũng đã có.

Cầm tờ giấy trắng trên tay, sắc mặt hắn có chút bất ngờ.

Thì ra là con gái vợ bé, vậy Vân Tịch và Vân Hề là chị em cùng cha khác mẹ, hèn gì đôi mắt giống nhau đến vậy.

Lại lật thêm mấy trang đằng sau, thông tin càng lúc càng loạn.

Từng quan hệ với bạn trai, sau đó có thai khoảng hai tháng trước khi đám cưới diễn ra nhưng lại không biết. Sau này khi dấu hiệu có thai càng rõ ràng nên mới đi kiểm tra, ai dè mới biết bản thân đã có thai. Vân Hề sợ rằng nhà Cảnh Nhược Hàn biết được chuyện này sẽ tức giận nên chỉ còn cách chạy trốn với tên làm mình có bầu. Vân Tịch vì sợ Cảnh Nhược Hàn biết chuyện cô dâu có thai bỏ trốn làm Cảnh gia xấu hổ nên đã chấp nhận gả thay em gái mình, biện pháp cuối cùng để mọi chuyện tạm thời lắng xuống.

Hai tuần trước Vân Hề trở về nước để quan sát tình hình và báo bình an cho cha mẹ, sau đó rất nhanh lại trốn sang Bắc Mỹ. Điều tra từ tài khoản của cô ta cho thấy,

Vân Tịch và gia đình đã chuyển rất nhiều tiền cho cô ta để cô ta ngao du bốn biển quanh thế giới.

Vậy là không phải Vân Tịch cố tình cướp hôn lễ của em gái mà là hạ sách cuối cùng để Vân gia không chọc giận Cảnh gia, làm Cảnh gia xấu mặt trước muôn vàn người dưới khán đài.

Cảnh Nhược Hàn ném tệp hồ sơ lên bàn, ngả người về sau.

Hắn không chủ động điều tra Vân Hề từ trước, bởi cái hắn muốn cũng chỉ là một cô dâu che mắt gia đình và mọi người mà thôi, Vân Hề có như thế nào hắn cũng chẳng để bụng. Hắn cho rằng, dù cô ta có quan hệ phức tạp đến mấy cũng chẳng quan trọng lắm, miễn là sau này làm con dâu của Cảnh gia thì ngoan ngoãn một chút, đừng để hắn phải chịu thêm lời ra tiếng vào từ miệng đời là được. Cảnh Nhược Hàn cũng chẳng để bụng mấy vấn đề trinh tiết các thứ, suy cho cùng, hắn không yêu cô ta nhiều đến thế nên cô ta ra sao mà không được.

Cảnh Nhược Hàn xoay mặt nhìn ra cửa số, nơi đó có một chậu cây nhỏ mà Vân Tịch đã đặt ở đó, cô bảo như thế thì căn phòng sẽ bớt ngột ngạt hơn. Hắn chợt nghĩ mình đổ oan cho Vân Tịch sớm quá, chưa gì đã nghi ngờ cô, cũng chẳng thèm điều tra gì cả. Nếu như không phải cô bị câm không thể giải thích thì có lẽ cơn tức giận sẽ khiến cho hai người cãi nhau một trận to cho mà coi.

Vân Tịch thật ra trước giờ có thể gửi tin nhắn cho hắn giải thích mọi chuyện, nhưng cô lại im lặng không giải thích gì cả. Có lẽ xuất phát từ lòng bao che cho em gái và người thân trong gia đình, không muốn họ chịu cơn điên cuồng của hắn nên cô cứ lặng lẽ chịu. Kế hoạch của vân Tịch có lẽ là chờ Vân Hề trở về, mọi chuyện lắng xuống rồi cô rời đi là xong xuôi, cho nên trước giờ không giải thích cũng không dám chủ động nói chuyện này với hắn.

Cảnh Nhược Hàn lại nhìn vào hồ sơ, trong này có đề cập một ít đến Vân Tịch. Cha mẹ hiện tại của cô đều không yêu thương gì cô, họ dành tất cả tình cảm của mình cho Vân Hề, trước nay Vân Tịch vẫn luôn đứng sau nhìn em gái được nâng niu như thế. Cho đến tận khi hắn tra một chút thông tin về Vân Tịch sau ngày đám cưới mới biết được là cô có tồn tại trong Vân gia thì có thể chứng tỏ người trong nhà này ém cô kĩ đến mức nào. Có lẽ họ muốn Vân Hề hoàn toàn thay thế Vân Tịch nên mới cho cô ta cái tên đồng âm như vậy, lại còn biến Vân Tịch trở thành người vô hình đến thế.

Bao nhiêu năm như thế, cứ phải trở thành một người vô hình trong mắt mọi người. Bây giờ khi cô cam tâm thay em gái gả đi, chấp nhận hi sinh hạnh phúc của mình thì khi về Bạch Cảnh vẫn bị hắn lạnh nhạt và nhục nhã. Ấy vậy mà Vân Tịch vẫn luôn dịu dàng đến thế, chu toàn đến thế. Cô đã có khiếm khuyết rằng không thể nói, vậy mà hắn còn chà đạp lên lòng tự trọng của cô, chà xát lên vết thương sâu trong tim cô.



Thực ra Cảnh Nhược Hàn vẫn có chút không thể nào hiểu nổi Vân Tịch. Hắn từng hỏi có phải cô thích hắn không thì cô không trả lời, nhưng thông qua từng hành động mà hai người dành cho nhau trong những ngày qua, hắn có thể thấy cô có tình cảm với hắn. Thế nhưng hắn lại chẳng nghĩ ra cô sẽ thích hắn vì cái gì. Bọn họ thậm chí còn chưa từng gặp nhau trước đó, sau này toàn là hắn buông lời nhục nhã cô mà cô vẫn thích hắn ư? Chẳng lẽ Vân Tịch có máu M à?

Cảnh Nhược hàn cất tệp hồ sơ vào trong ngăn tủ, rồi bước ra ngoài. Hắn gõ cửa phòng làm việc của Vân Tịch. Cả hai người trong phòng ngẩng mặt lên nhìn hắn,

Vân Tịch có hơi ngạc nhiên nhìn hắn. Cảnh Nhược Hàn nói với Trần Danh:

"Tiệc tối của Vương tổng bắt đầu lúc mấy giờ?"

"Bảy giờ thưa Cảnh tổng."

Cảnh Nhược Hàn đi đến bàn của Vân Tịch, gõ mấy cái:

"Tôi đưa cô về, về sớm tôi còn có việc."

Vân Tịch cũng không hiểu hắn có việc thì liên quan gì đến chuyện đưa cô về nhưng cô cũng không làm tốn thời gian của hắn mà nhanh chóng chuẩn bị đồ, theo hắn xuống xe.

Trước giờ Cảnh Nhược Hàn ít đưa cô về, không phải vì không thích mà là hắn làm việc xong toàn phóng đến Thiên Đường rồi ăn chơi ở đó, đêm mới về. Hoặc nếu không thì cũng tan ca rất muộn cho nên hai người thường không về chung với nhau, chứ lúc đi làm thì Cảnh Nhược Hàn vẫn chở cô. Bây giờ hắn đột nhiên ra yêu cầu như thế khiến Vân Tịch có hơi bất ngờ.

"Bây giờ là năm giờ rồi, tôi chở cô về để đồ ở nhà rồi chuẩn bị một lát sau đó đến tiệc tối của Vương tổng." Cảnh Nhược Hàn nói.

"Em đến đó cũng đâu có tác dụng gì?" Giọng đọc vô cảm vang lên.

"Tôi thích được không?"

".."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.