Lại không biết hai người hôn thêm bao lâu nữa nhưng cuối cùng thì Cảnh Nhược hàn cũng buông tha cho cô.
Vân Tịch cứ nghĩ hắn là một tảng băng lạnh lẽo, ngộ nhỡ có va phải thì chắc chắn cô chỉ còn nước chết lạnh vì sự lạnh lùng ấy. Nhưng ai ngờ hiện tại Cảnh Nhược Hàn lại như một đám lửa cháy phừng phừng. Không chỉ thế hắn còn muốn kéo cô vào đám lửa ấy cùng hắn, để đám lửa ấy lan sang người cô, để cả hai cùng bùng cháy, cùng điên cuồng, cùng chết cháy trong ham muốn như lửa.
Bởi vì không mặc áo nên thân nhiệt của Cảnh Nhược Hàn dễ dàng truyền sang cô. Vân Tịch có thể cảm nhận được độ ấm của nó, không phải vì ốm sốt mà bởi vì kích tình, cả người hắn như một cái lò đun, không ngừng dán lên cô để cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhất sự nóng bỏng ấy.
Trời đã treo màn, trăng nhô lên cao.
Cảnh Nhược Hàn nói thì thầm với cô:
"Đêm nay ở lại đây đi."
Song đó cũng chẳng phải là câu hỏi hay câu cầu khiến, đó chỉ là một sự thông báo cho cô biết rằng cô phải ở lại đây đêm nay, cho dù cô có đồng ý hay không thì cô cũng phải ở lại.
Cảnh Nhược Hàn nằm xuống giường, điều chỉnh tư thế để hai người có thể nằm thoải mái nhất. Hắn giang tay ôm cô vào lòng, để đầu Vân Tịch tựa vào ngực hắn, chân hai người quấn quít lấy nhau, tựa như đêm hôm nọ, cả hai dính lấy nhau không một kẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3490500/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.