"Vân Tịch, con hãy thay em con gả cho Cảnh thiếu đi."
Vân Tịch cúi đầu, nhìn bộ lễ phục đằng xa sau đó im lặng không nói gì.
"Tiểu Tịch à, con biết đây là hôn nhân thương mại, sẽ mang lại bao lợi ích cho Vân gia. Nếu con không thay em con, làm Cảnh thiếu tức giận rồi Vân gia, Vân thị của chúng ta sẽ ra sao đây? Con không lo lắng cho công sức bao lâu nay của cha con sao?"
Mẹ cô - Viên Hoa, nhìn cô sau đó nói mấy câu này, câu nào câu đấy cũng đều muốn cô lo nghĩ cho Vân gia. Vân Tịch không phải người ích kỉ, cô cũng không muốn người Vân gia sẽ hứng chịu sự tức giận của Cảnh Nhược Hàn nên đành đồng ý.
"Con là gả thay em con, chuyện này dĩ nhiên không thể giấu được lâu nên tốt nhất là cho họ biết luôn, dù sao lễ cưới cũng tổ chức rồi, chẳng lẽ họ không cần mặt mũi hủy bỏ được chắc. Cho nên con đừng nói bất điều gì liên quan đến em con cho họ, cũng đừng nói trước đây con ra sao, càng không thể nói Vân gia đối đãi con và em con như thế nào. Hãy để cho người ngoài biết, con là Vân Hề, không phải Vân Tịch. Mẹ nói như vậy, con đã nghĩ ra biện pháp chưa?"
Vân Tịch mím môi, gật đầu.
Viên Hoa mỉm cười nói:
"Ngoan lắm, sau này vinh nhục của Vân gia đều là nhờ biểu hiện của con ở nhà họ đấy."
Vì vậy ngày cưới hôm ấy, Vân Tịch khoác lên bộ váy màu trắng, cầm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3486026/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.