Sáng ngày kế tiếp, Vương Phong Miên cuối cùng tỉnh lại, mắt thấy con trai đã tỉnh Vương Tử Sâm nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra.
" Thưa Vương Tổng, tình trạng của Tiểu thiếu gia đã hoàn toàn hồi phục nhưng có điều chân trái của cậu ấy phải đi chống nạnh ạ "
Vương Tử Sâm trầm luân đồng thời không hề hé môi lấy một lời, hắn đưa đôi mắt yêu thương nhìn con trai rồi nhàn nhạt nói.
" Được rồi, ông có thể ra ngoài "
" Tôi xin phép đi trước "
Đợi cánh cửa đóng lại, Vương Tử Sâm kéo ghế ngồi xuống nhẹ nhàng đưa tay xoa gò má đã hồng hào của cậu.
" Có khó chịu chỗ nào không? "
" Dạ không ạ "
Nhóc Phong Miên rất chi là ngoan ngoãn gật đầu trả lời hắn.
" Uống miếng nước nhé "
" Dạ "
Sau đó hắn nhẹ nhàng rót nước vào cốc rồi đưa cho cậu uống, đang uống nước thì đột nhiên nghe hắn nói bằng giọng nói tự trách.
" Tiểu Miên, ba xin lỗi "
Phong Miên đặt nhẹ cốc nước lên bàn kế bên, cậu đưa bàn tay mũm mĩm bé nhỏ cầm lấy bàn tay thon dài có chút thô của hắn, cậu ngây ngô hỏi lại?
" Tại sao lão ba lại xin lỗi con "
" Là ba chậm trễ không kịp đến cứu con thoát khỏi bàn tay súc sinh La Tuấn kia, ba cảm thấy rất vô dụng "
Hắn đột nhiên cười khổ, nếu hắn còn đến chậm nữa chắc con trai hắn sẽ ra sao? nghĩ thôi hắn đã muốn nổi máu hận rồi, vẫn may con trai hắn phúc lớn mạng lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-benh-vo-toi-la-bac-si-tam-ly/767258/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.