Suy nghĩ đến gần nửa tiếng bà Đường mới quyết định cùng Dạ Nguyệt trở về thành phố, bà được Vương Tử Thần sắp xếp một căn phòng ngủ khá rộng. Giờ bầu trời là ban đêm, Dạ Nguyệt sau khi lau người cho Vương Tử Sâm xong mới ngồi trầm ngâm nhìn hắn sau đó bắt đầu giở giọng nhẹ nhàng tâm sự.
" Anh yêu, chúng ta đã có tiểu bảo bối rồi thật không ngờ phải không "
" Ha, nhìn anh xem! ngủ lâu như vậy sẽ biến thành một con heo đấy nhưng như thế em sẽ không yêu anh nữa đâu "
" Hừ! đồ đầu heo già nhà anh, còn không mau dậy thì em cùng bé con như thế mà bỏ rơi anh thật đấy "
Dạ Nguyệt vừa hờn vừa mắng mỏ hắn không ngừng nhưng tất cả đều là sự yêu thương, cô cầm lấy tay hắn lên hơi cúi người hôn xuống mu bàn tay thon dài có chút thô sơ của hắn. Ngồi hồi lâu thì nghe tiếng gõ cửa, cô quay đầu nhìn thì thấy Vương Tử Thần đi vào.
" Dạ Nguyệt, em còn thời gian không tôi muốn nói chuyện với em một chút "
" Được "
Thấy được khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cô mới gật đầu lên tiếng đồng ý, trước khi rời đi cùng hắn Dạ Nguyệt khom người lần nữa cúi xuống hôn lên trán Vương Tử Sâm.
Cạch!!
Cánh cửa phòng vừa mới đóng, bất ngờ ngón tay của Vương Tử Sâm khẽ cự động nhưng Dạ Nguyệt và Vương Tử Thần lại không hay.
" Anh hai, anh tìm tôi là đã tìm được kẻ chủ mưu cho hung thủ bắt cóc em "
Tách!
Vương Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-benh-vo-toi-la-bac-si-tam-ly/767232/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.