Ưm!!!
Dạ Nguyệt khẽ rên một tiếng sau đó từ từ mở mắt ra, đầu tiên cô thấy là một trần nhà cũ kỹ giờ cô phát hiện bản thân đang nằm một nơi xa lạ Dạ Nguyệt có chút hoảng sợ. Đột nhiên nghe thấy tiếng của một người phụ nữ bên cạnh.
" Nguyệt Nhi, con tỉnh rồi sao "
Cô thoáng giật mình nhưng rồi cũng đưa mắt nhìn người đang phát ra tiếng kia, bất giác Dạ Nguyệt trợn tròn nhìn kỹ người phụ nữ đang cười với mình, cô kinh ngạc lẫn không tin chính mắt mình.
" M...Mẹ "
Dạ Nguyệt mấp máy môi, bất ngờ những giọt nước mắt như hạt trân châu của cô lăn xuống, không kìm nén được mà bổ nhào ôm chầm lấy bà, Đường Yên vui mừng đón nhận cái ôm của con gái.
" Nguyệt Nhi của mẹ đã lớn thật rồi không còn là một đứa trẻ bám đít mẹ nữa "
Buông mẹ ra, Dạ Nguyệt bắt đầu ngắm nghía khuôn mặt già nua nhưng lại đẹp lão của mẹ mình sau đó đưa tay xoa nhẹ mặt bà.
" Mẹ có khỏe không? sống ở đây vẫn tốt chứ? sao không liên lạc với con, những năm qua con đều tìm kiếm và chờ đợi mẹ
" Xin lỗi con, dường như mẹ đã sai lầm khi nghĩ con sẽ có cuộc sống tốt khi ở cùng Dạ Dương Diệp và sẽ chẳng bao giờ nhớ đến người mẹ vô tâm vô phế này "
Dạ Nguyệt lắc đầu nước mắt cứ liên tiếp rơi lã chã, cô không thể trách bà được nhưng sau cùng ấy năm, cuối cùng ông trời cũng cho cô gặp được mẹ.
Mắt thấy Dạ Nguyệt cứ khóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-benh-vo-toi-la-bac-si-tam-ly/767230/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.