Đến giờ tan tầm, Dạ Nguyệt cùng Tần Tuyết Văn ra khỏi bệnh viện trông hai người họ có vẻ là uể oải, đột nhiên Tuyết Văn đề nghị.
" Này Tiểu Nguyệt! hay chúng ta đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi "
" Đừng nói nhiều, đi thôi! "
Dạ Nguyệt còn đang định ngoắc tay bắt xe thì bị Tuyết Văn giữ lại.
" Hôm nay chúng ta sẽ đi bộ, cậu thấy sao"
" Hửm! được "
Cô gật đầu đồng ý với quyết định của Tần Tuyết Văn.
Dạ Nguyệt và Tuyết Văn thân mật khoát tay nhau đi ngang qua những con người qua lại đông đúc nhưng không đến quá chen chúc. Hai người họ đi đến khu đường phố.
Đến nơi họ chọn cho mình một chỗ hơi khuất. Tuyết Văn lên món, trong khi chờ đợi điện thoại của Tuyết Văn rung lên, nhìn người gọi cô nàng muốn nhảy dựng lên điều này khiến Dạ Nguyệt không khỏi hoảng hốt.
" Tiểu Văn cậu bị sao vậy "
Tần Tuyết Văn cười tinh nghịch nói.
" Là con nhóc Bác Nhã gọi đến "
Cô kinh ngạc lẫn vui vẻ xao động.
" Là Bác Nhã thật sao? cậu ấy bận đến nỗi không thèm liên lạc với chúng ta luôn cơ đấy"
[ Này Tiểu Nhã! cậu không nhớ tụi mình thì thôi, sao cả cuộc gọi cũng khó hơn cả lên cung trăng thế hả! có biết tụi mình nhớ cậu đến như điên không hả, cậu ác thật đó ]
Hình như đầu dây bên kia cố ý để điện thoại ra xa để không ảnh hưởng đến màng nhĩ.
[ Thôi nào! Cậu vẫn nóng tính như ngày nào. Được rồi, tớ xin lỗi và cũng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-benh-vo-toi-la-bac-si-tam-ly/253700/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.