“Tiêu, anh xem...!cái này, có phải là ba chữ gì đó không?"
Lục Thừa Tiêu nhìn kỹ càng, sau đó gật nhẹ đầu, trả lời chắc nịch: “Ừ”
Diệp Văn Ninh nghĩ đến những lời đối thoại của mấy tên vạm vỡ, bọn hắn nhắc đến cấp trên là một người phụ nữ...!người phụ nữ trong nét chữ được viết lên sàn...!người phụ nữ có thù oán với cô...!người phụ nữ lại có thể tiếp xúc được với Trần Lạc Du....!
Ngoại trừ cô ta, e rằng không còn người thứ hai! “Lạc Du..” Cô nhìn Trần Lạc Du đã hương tan ngọc nát, “Tôi...!tôi thề, tôi, tôi nhất định sẽ trả thù thay cô, tôi...!tôi cũng nhất định sẽ chăm sóc em gái cô.” Cô nức nở, nói hết câu này một cách ngắt quãng.
Lục Thừa Tiêu ôm Diệp Văn Ninh, dìu cơ thể mềm yếu không còn sức lực của cô đứng thẳng lên.
“Tiêu...!“Anh biết em muốn nói gì với anh, em muốn làm thế nào, anh đều sẽ giúp em, lần này tuyệt sẽ không dung túng cho cô ta nữa.” Lục Thừa Tiêu nhìn được ra suy nghĩ của cô, anh cũng biết nhược điểm lớn nhất của cô là mềm lòng, vì thế...!lần này anh sẽ giúp cô, còn về chuyện anh nợ
Lạc Vận Nhi, anh đã có tính toán riêng.
“Thật...!à?" Diệp Văn Ninh cắn chặt môi dưới.
“Ngốc quá, chẳng nhẽ còn giả được?" Anh giơ tay về nhẹ chóp mũi cô, sau đó đưa cô rời khỏi nhà máy bỏ hoang.
“Lạc Du..
“Yên tâm đi, giao lại cho Burakku xử lý." Lục Thừa Tiêu liền phân phó Burakku ở bên cạnh, “Burakku, biết phải nên làm thế nào chứ?” “Vâng, em biết rồi, cậu chủ, anh yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-chuyen-sung-nguoi-vo-bi-bo-roi/610738/chuong-238.html