Chương trước
Chương sau
-Ngạc nhiên không?
Đẩy cánh cửa kính của phòng tám, đứng dựa vào một bên, ánh mắt cuồng ngạo không kiềm chế được nhìn chằm chằm vào Diệp Vãn Ninh, nụ cười tà ác vẫn treo trên khóe môi.
-Anh, sao anh lại vào đây, anh vào bằng cách nào?
Diệp Vãn Ninh vội vàng lấy khăn tắm quấn lên người, lùi vê góc tường phòng tắm vài bước, trong phòng tắm to lớn tràn ngập không khí nóng bỏng và có chút khác thường.
-Đương nhiên là từ cửa đi vào rồi.
-Đi vào đây?
Cô nhớ rõ ràng là mình đã khóa cửa, làm sao anh có thể đi vào được? Lục Thừa Tiêu lắc lắc chùm chìa khóa màu bạc ở trong tay, đương nhiên anh có tất cả chìa khóa dự phòng trong biệt thự này, biểu tình như muốn nói: “cô thích khóa cửa, anh sẽ tìm người tháo cánh cửa đi”.
-Lục Thừa Tiêu, anh … anh là đồ vô SỈ…
Loading...
Diệp Vãn Ninh lâm bầm trong cổ họng, xấu hổ không dám nhìn anh ta. Cô phẫn nộ gọi tên anh thầm mắng lần nữa, Lục Thừa Tiêu nhanh chân bước lên, cực kỳ giống các bậc đế vương vươn tay ra nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
Lúc này ở trong bồn tắm Diệp Vãn Ninh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể dùng tay giữ chặt khăn tắm.
-Nhìn vợ mình tắm cũng bị gọi là vô sỉ à? Nên gọi là ân-ái mới đúng.
Anh nháy nháy mắt, hứng thú ngắm nhìn hai má cô đỏ ửng
-Nói về điều đó, tôi vô sỉ hơn kẻ giết người như cô à?.
Anh cười nhạt vài tiếng, nói gì đó mà Diệp Vãn Ninh nghe không hiểu.
-Anh, anh nói cái gì?
Hung thủ giết người? làm sao cô có thể là hung thủ giết người được? Lời này của anh là có ý gì?
Diệp Vãn Ninh cảm thấy khó hiểu.
-Tôi không hiểu anh đang nói cái gì….
-Giả vờ hô đồ?
Lục Thừa Tiêu cười lạnh, nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cô, phớt lờ sự chống đối của cô ôm cô từ bồn tắm đi ra. Trên chiếc giường lớn trong phòng, Diệp Vãn Ninh nhìn vào vẻ mặt và đôi mắt lạnh lùng của anh, bất giác co rúm người lại.
-Anh, anh muốn làm … làm cái gì?
-Làm cái gì?
Anh chỉ cười lạnh một tiếng, không trả lời câu hỏi của cô, trong phòng ngủ rộng lớn nhất thời trở nên yên lặng … Anh giống như con thú điên cuồng trong đêm đen, làm cho cô cảm thấy vô lực … trong căn phòng ấm áp, dư vị vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt. Anh quay đầu, cô nhìn thấy sự chán ghét trong mắt anh. Cô đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, lúc này, ánh mắt anh đã ấm áp hơn nhiều so với lúc trước …
Lục Thừa Tiêu tùy tiện mặc áo ngủ màu đen lên người, giơ tay vuốt vuốt mái tóc lòa xòa trước trán, bước nhanh ra khỏi phòng. Nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, nước mắt cô lại tuôn rơi. Sự lãnh khốc vô tình của anh, đêm nay coi như cô đã thật sự nếm trải.
Lục Thừa Tiêu đứng trước cửa sổ sát đất, đôi mày nhíu chặt, anh đang suy nghĩ tại sao tối nay khi nhìn thấy nước mắt của cô, tim anh như bị đả thương. Cô gái này có ma lực gì? Lục Thừa Tiêu cảm thấy ảo não, không màng mưa gió mà lái xe rời khỏi biệt thự đi đến khách sạn cao cấp mà gân đây tập đoàn tài chính Đế Thịnh mới đầu tư. Mấy ngày liên tiếp anh không bước chân về biệt thự mà ở lại phòng tổng thống trong khách sạn, đi về giữa khách sạn và công ty, cũng không hỏi han chuyện của Diệp Vãn Ninh.
Gần đây thời tiết âm u, bầu trời xám xịt vài ngày không có nắng.
Đối với chuyện Lục Thừa Tiêu vài ngày không về nhà Diệp Vãn Ninh cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao anh cũng rất ghét cô, rất hận cô, tránh xa cô cũng là điều hợp lý. Thế nhưng lại không ngờ trong những ngày mưa gió này bà nội lại tới biệt thự.
-Vãn Ninh …
Bà nội Lục với dáng vẻ hiền từ đang cùng mấy người làm đi vào biệt thự.
Nhìn thấy vẻ rạng rỡ của bà, Diệp Vãn Ninh đang ngồi đọc quyển sách thiết kế mới nhất lập tức đứng dậy khỏi sofa.
-Bà nội.
-Vẫn Ninh à, muộn thế này rồi còn đọc sách à?
Thím Lý là người đã theo bà Lục nhiều năm đương nhiên sẽ đem mọi chuyện trong biệt thự này kể hết cho bà nghe. Biết cháu mình đã nhiêu ngày không về nhà, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi, người làm bà nội như bà tự nhiên sẽ sốt ruột mà ghé đến xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi gặp Diệp Vãn Ninh, nhìn vẻ mặt bình thản của cô bà Lục nhất thời không hiểu được. Như vậy là hai đứa không cãi nhau? Không có mâu thuẫn gì sao?
-Vâng ạ! Bà nội, con học thiết kế nên thích đọc những tạp chí và sách về những thiết kế hiện đại đang lưu hành.
Diệp Vãn Ninh nhanh chóng pha trà đưa đến trước mặt bà Lục.
-Thừa Tiêu đâu? Sao vẫn chưa về ?
Bà Lục giả vờ không biết chuyện gì, cố ý hỏi. Diệp Vãn Ninh vô hồn nhìn vào ngón tay của mình.
-Có lẽ anh ấy bận ạ, hẳn là tập đoàn có rất nhiều việc cần anh ấy giải quyết.
Đúng lúc Diệp Vãn Ninh nói xong, một chú mèo con vừa dùng móng chân bé xíu cào nhẹ vào ống quân bà Lục vừa phát ra tiếng kêu nhỏ, dường như muốn nói với bà Lục rằng cô chủ đang nói dốii.
-Con mèo con này là…?
-Bà nội, chú mèo con này là con nhặt được ở bên đường, con đặt tên nó là Lục Lục, xem ra nó rất thích bà .
Bà Lục cũng là một người thích mèo, bà ôm Lục Lục lên nói:
-Lục Lục? tên này có ngụ ý gì không đấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.