(127)
Tô Hy cũng không biết bản thân mình chạy ra khỏi căn biệt thự lạnh lẽo đáng sợ kia kiểu gì nữa. Cô cứ chạy thục mạng như ma đuổi, chạy thật nhanh về phía trước, chỉ mong có thể thoát khỏi nơi đáng sợ này. Cuối cùng, cô cũng đã tới con đường lớn.
Nhìn xe tô tô tấp nập đi lại, cô chậm rãi bước đi trên vỉa hè, từng bước đi vô định không biết nên đi đâu về đâu. Nước mắt cô rơi xuống, cô cũng chẳng buồn gạt đi nữa. Cô đã cố gắng mạnh mẽ cho tới bây giờ, nước mắt càng thêm ứa ra thật nhiều.
Tô Hy ngồi xuống ôm mình khóc, ông trời quá đáng với cô lắm, đối xử với cô rất tàn nhẫn. Khi xưa là Trương Tử Dương và Hà Diệp Nhu, còn bây giờ lại là Lục Thiên Quân. Lúc cô tự nhủ rằng sẽ không bao giờ động lòng với ai nữa thì Lục Thiên Quân lại xuất hiện, cố gắng cướp đi trái tim cô thêm một lần nữa, cuối cùng lại tàn nhẫn chà đạp nó. Cô không hiểu bản thân đã làm gì sai mà bị hắt hủi như vậy, cô thật sự rất đau đớn, tủi thân, tuyệt vọng.
Bầu trời âm u, nhưng giọt mưa tí tách rơi xuống. Cứ mỗi lần Tô Hy gặp chuyện buồn thì trời lại đổ mưa như muốn trêu ngươi. Nhưng cô lúc này làm sao còn để ý tới những thứ này được chứ?
Trái tim cô đau nhói như bị một bàn tay nào đó tàn nhẫn bóp nát, thật sự đau tới nỗi cô không thở nổi nữa.
Đột nhiên lúc đó, trên đỉnh đầu của cô xuất hiện một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-chi-yeu-moi-vo/938704/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.