Chương trước
Chương sau
(123)
Vì bị ốm nên cả ngày hôm nay Tô Hy chỉ nằm yên trong phòng, cô chẳng buồn ăn gì vào bụng. Tới trưa thì mẹ chồng Thẩm Tuệ có tới hỏi han, vì không muốn bà ấy quá lo lắng nên cô chỉ viện cớ là mệt không muốn ăn. Thẩm Tuệ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô, động viên cô:
- Dù có mệt đi chăng nữa thì cũng phải ăn một chút, ban nãy mẹ có gọi điện cho Thiên Quân rồi, thằng bé nói hôm nay sẽ về nhà sớm. Con cứ như thế này, thằng bé sẽ rất lo lắng đó.
Tô Hy nghe Thẩm Tuệ nhắc tới Lục Thiên Quân, cô mới động đậy thân thể, cố gắng gượng dậy. Thẩm Tuệ liền đỡ lấy cô, bưng bát cháo dinh dưỡng lên:
- Để mẹ giúp con...
- Mẹ ơi, Thiên Quân nói hôm nay sẽ về sao?
Tô Hy lúc này nghe chẳng lọt tai thứ gì, cô chỉ quan tâm tới mình Lục Thiên Quân mà thôi. Thẩm Tuệ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là Tô Hy một ngày không gặp Lục Thiên Quân đã thấy nhớ, bà liền đáp:
- Đúng vậy, thằng bé rất lo lắng cho con đó. Được rồi, mau ăn một chút rồi uống thuốc đi.
- Vâng.
Tô Hy đã lấy lại tinh thần, cô tự mình cầm cháo lên cố gắng ăn từng thìa một. Mặc dù đang bị ốm nên miệng của cô chẳng có chút khẩu vị gì, nhưng cô vẫn cố gắng ăn hết bát cháo. Cô muốn khoẻ mạnh lại để gặp Lục Thiên Quân, trong lòng vừa muốn hỏi anh nhiều điều nhưng lại không dám hỏi. Mà thôi, anh trở về đã là tốt lắm rồi, cô còn muốn hỏi cái gì chứ?
Tô Hy chưa bao giờ lo sợ sẽ mất đi Lục Thiên Quân như bây giờ. Trước đây cô đã từng rất cố gắng để đẩy anh ra xa, tự nhủ với bản thân mình rằng sẽ không rung động với anh nữa. Nhưng sự cố gắng của cô lại từng chút một bị bào mòn bởi sự dịu dàng cưng chiều từ anh, cuối cùng cô cũng đã gạt hết tất cả những điều ngăn cản mình sang một bên. Chỉ cần cô yêu anh là được rồi, chỉ cần cô và anh vẫn là vợ chồng là quá đủ rồi.
Thẩm Tuệ thấy cô chịu ăn lại thì mỉm cười hài lòng, sau đó đưa thuốc cho cô:
- Con uống thuốc vào đi, như vậy mới mau khoẻ được.
Tô Hy nhìn những viên thuốc trước mặt, trong lòng có chút chần chừ. Cô đang mang thai, sợ rằng uống thuốc sẽ bị ảnh hưởng tới đứa con trong bụng. Cô cũng không nghĩ thân thể của mình lại dễ bị ốm như vậy, nghĩ đến đứa con trong bụng, cô lại tự trách bản thân mình thật nhiều.
- Con biết rồi, lát nữa con uống sau ạ.
- Được, vậy con nghỉ ngơi đi nha.
Thẩm Tuệ cũng không muốn ép buộc Tô Hy uống thuốc vì sợ cô áp lực, đành đỡ cô nằm xuống rồi đắp chăn cẩn thận lại cho cô. Nhìn cô yên tâm đi ngủ, bà mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
...
Tô Hy cũng không rõ cô đã ngủ bao nhiêu lâu, khi tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối. Cô vội vã muốn chạy ra khỏi giường để tìm kiếm Lục Thiên Quân, mẹ chồng nói tối nay anh sẽ về sớm mà, cô mong là vậy.
Bước chân vừa chạm ra khỏi giường, cô đã nhìn thấy Lục Thiên Quân mở cửa bước vào. Cô mừng rỡ vô cùng, lập tức chạy tới ôm lấy anh.
Cảm giác như có vật nhỏ mềm mại chạy nhào vào lòng, chạm tới tận trái tim khiến cho Lục Thiên Quân có hơi sững người ra một vài giây. Anh nhận thấy cơ thể của cô vẫn nóng, chứng tỏ rằng cơn sốt vẫn chưa hạ xuống. Trong lòng anh lúc này dâng lên một loạt cảm xúc lẫn lộn.
Lục Thiên Quân định đưa tay ôm lấy cô, nhưng dường như lại đang chần chừ gì đó, anh lại buông thõng tay xuống. Tô Hy sợ anh đẩy mình ra, cô hốt hoảng ôm chặt lấy anh hơn, cất giọng lí nhí:
- Thiên Quân, em sợ...
Giọng nói lí nhí của cô khiến cho lòng anh ngứa ngáy, thế nhưng nghĩ đến cô có thể cũng đã từng thế này với người đàn ông khác, anh lại không thể nào chấp nhận nổi. Theo điều tra của anh, trong mấy ngày bị bắt cóc đó, cô đều ở cùng với người đàn ông tên Peter kia. Hắn ta lại đối xử tốt với cô như vậy, chẳng nhẽ cô lại không hề có chút rung động nào hay sao? Anh không tin.
Lục Thiên Quân hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy Tô Hy ra. Anh không nhìn cô mà chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Vẫn chưa uống thuốc sao? Uống đi, ở trước mặt anh!
Nói rồi anh lướt qua cô và bước tới đầu giường, rót cho cô một cốc nước và lấy vài viên thuốc đưa cho cô. Tô Hy nhìn những viên thuốc tây trong tay anh, chần chừ một vài giây, cô mới chậm rãi cầm lấy từng viên.
Mặc dù biết rõ đang trong thời kỳ mang thai nên hạn chế uống thuốc tây vào, nhưng vào lúc này đây, nhìn thấy anh lạnh nhạt với mình như vậy, lòng cô lại đau đớn. Vì muốn lấy lòng anh nên cô đã cố gắng trở nên ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt vào để uống hết số thuốc đó. Với lại bây giờ anh cũng chưa biết chuyện cô mang thai mà, cô cũng chỉ có thể nghe theo mọi sự sắp xếp của anh mà thôi.
Nhìn thấy Tô Hy chịu uống thuốc, Lục Thiên Quân mới an tâm hẳn. Anh lại đặt tay lên trán cô cảm nhận một lúc, sau đó nói:
- Lên giường nằm nghỉ ngơi đi, hạn chế đi lại.
Tô Hy khẽ gật đầu, ngoan ngoãn quay trở lại giường, nhắm mắt vào để che giấu đi tâm tư trong lòng. Mặc dù anh vẫn quan tâm tới cô, nhưng thái độ của anh lại lạnh nhạt đi rất nhiều. Nhìn vào đôi mắt của anh, cô chỉ còn nhìn thấy sự xa cách.
Lẽ nào, anh đã chấp nhận Hàn Nhi rồi sao?
Tô Hy lại mở mắt ra thêm một lần nữa, cô nhìn thấy Lục Thiên Quân đã xoay người bước tới bên cửa sổ từ lâu rồi, anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cũng có thể là Hàn Nhi chăng?
Tô Hy cảm thấy tủi thân vô cùng, cô khẽ xoay người sang bên kia, che giấu đi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nhưng cô lại không hề biết, khi cô xoay người đi thì cũng là lúc ánh mắt của anh nhìn sang cô, ánh mắt đầy phức tạp.
Sau khi tắt máy, Lục Thiên Quân nhìn Tô Hy thêm một hồi rồi dứt khoát rời khỏi phòng.
Cảm nhận hơi thở của anh đã thật sự xa rồi, Tô Hy mới hốt hoảng bật dậy chạy tới bên cửa sổ, nhìn Lục Thiên Quân lái xe rời đi. Anh chỉ trở về với cô một vài phút rồi lại gấp gáp rời đi, chẳng nhẽ cô không khiến cho anh sinh ra chút lưu luyến nào sao?
Tô Hy tựa lên cửa sổ, bật khóc. Cô biết rõ anh gấp gáp rời đi như vậy là vì ai, có lẽ chính là vì Hàn Nhi. Giờ này làm sao còn có công việc nào chứ, chỉ có Hàn Nhi mà thôi.
Anh thực sự đã thay đổi rồi, không còn là anh đã từng yêu thương chiều chuộng cô như trước nữa...
...
Lục Thiên Quân lái xe tới bệnh viện riêng, cuộc gọi ban nãy là của bác sĩ gọi cho anh, nói là Hàn Nhi khóc lóc mãi không chịu ăn gì. Không chỉ vậy, Hàn Nhi còn tự làm tổn thương bản thân để ép anh xuất hiện, nếu như cứ tiếp tục bỏ mặc thì sẽ xảy ra án mạng mất.
Khi Lục Thiên Quân tới nơi thì bên trong phòng bệnh là một mảng hỗn độn, Hàn Nhi ôm mình ngồi ở một góc nhỏ. Nhìn thấy Lục Thiên Quân bước vào, cô ta mới mừng rỡ chạy tới ôm lấy anh:
- Thiên Quân, anh tới rồi, em thực sự rất sợ...1
Hôm qua đưa Hàn Nhi tới bệnh viện, Lục Thiên Quân không hề ở lại, thậm chí còn không vào thăm cô ta lấy một lần. Hàn Nhi thật sự rất đau lòng, chẳng nhẽ anh không lưu luyến hay thương xót dù chỉ một chút sao?
- Em rất sợ anh sẽ quay về bên Tô Hy, sợ anh sẽ bỏ mặc em thêm lần nữa. Thiên Quân, coi như em cầu xin anh, đừng bỏ mặc em có được không?
Lục Thiên Quân không đáp gì, chỉ đẩy Hàn Nhi ra và đỡ cô ta về phía giường bệnh. Lúc này anh mới lạnh nhạt cất giọng:
- Muốn theo tôi thì tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng mang cho tôi thêm phiền phức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.