(107)
Trên đường về, Ngụy Ni đã bình ổn tâm trạng lại, bụng cũng đỡ đau hơn nhiều. Lục Thiên Viễn vừa lái xe, vừa chăm chú quan sát cô. Ngày hôm nay gặp cô trùng hợp cứ như một giấc mơ vậy, từ lúc nhìn thấy cô vừa đi bộ vừa ngẩng đầu lên hít thở không khí, anh đã chạy xe chậm lại để quan sát cô. Dường như quan sát từ trong xe là chưa đủ, anh đã đỗ xe lại và bước ra. Khi nguy hiểm ập tới, vừa hay anh đã kịp cứu cô một mạng. Tất cả cứ hệt như là định mệnh đã được sắp đặt sẵn vậy.
Ngụy Ni cũng không nói gì nhiều, cô chỉ quay mặt đi và quan sát khung cảnh thành phố qua cửa kính của xe. Sự việc ban nãy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của cô, một bức tranh hạnh phúc như thế mà chỉ trong giây lát đã trở thành một bức tranh đẫm máu. Mùi máu tanh dường như vẫn còn quanh quẩn bên khoang mũi của cô.
Tuy chỉ là những người không quen biết, nhưng cũng là một mạng người, thật thương tiếc cho số phận xấu số đó. Nếu như Lục Thiên Viễn không cứu Ngụy Ni, có lẽ... đứa bé kia sẽ không mất mạng như vậy.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Ngụy Ni lại muốn bật khóc. Lục Thiên Viễn đã nhận ra sự khác thường của cô, anh liền đỗ xe lại, gặng hỏi:
- Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy, nói cho tôi biết được không?
Sau cuộc gọi hôm đó, Ngụy Ni dường như là biến mất khỏi tầm mắt của Lục Thiên Viễn mãi mãi. Ban đầu đây chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-chi-yeu-moi-vo/938684/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.