Thời gian tích tắc trôi qua từng giây, hô hấp của Tần Thiên Lan có chút gấp gáp, loáng một cái khăn bịt mặt đã được tháo xuống. Cảm nhận được tầm mắt của mình trở nên thoáng hơn, cô có chút vội vã muốn mở mắt nhìn liền bắt gặp ánh nắng mặt trời rọi vào phải nhắm tịt mắt lại.
Bác sĩ Lịch ai cô nhẹ nhàng trấn an: “Cứ bình tĩnh thôi, mắt cháu còn rất yếu, từ từ mở mắt sẽ mất một lúc mới có thể thích nghi được. Đừng gấp quá, cứ từ từ thả lỏng người.”
Tần Thiên Lan gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, ngay khi chiếc băng rạc được tháo ra, ánh sáng bên bên ngoài len vào từng kẻ hở của chiến rèm cửa mà Y Tá kéo lại, nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt cô gái nhỏ. Đầu tiên Tần Thiên lan mở mắt ra chính là nhìn thấy khuôn mặt già mua của bác sĩ Lịch, đã qua nhiều năm như vậy rồi cuối cùng cô cũng có thể lại một lần nữa nhìn thấy ông. So với nhiều năm trước, bác sĩ Lịch mà cô biết đã già đi rất nhiều, cô cũng đã sớm trở thành một thiếu nữ. Cũng sớm gả cho người làm vợ.
Tiếp đến Tần Thiên lan nhìn thấy bên cạnh bác sĩ Lịch có rất nhiều Y Tá bác sĩ, mỗi người một khuôn mặt khác nhau, có người cô có chút ấn tượng, cũng có người vô cùng xa lạ. Chỉ cùng một đặc điểm vi nhất chính là mọi người điều mang vẻ mặt vui vẻ, cứ như đang hạnh phúc thay cho cô vậy. Cô cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được rồi. Nụ cười trên môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-chay-dau-cho-thoat/465856/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.