Trở lại mười mấy phút trước, sau khi Tần Thiên Minh bị người nào đó kéo đi chỉ còn lại Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì mắt đối mắt với nhau.
“Đừng nhìn nữa anh trai em đi rồi.” Cố Thanh Trì nói với giọng đầy mỉa mai nhưng thật ra biết bao nhiêu cưng chiều bên trong đó.
Tần Thiên Lan: Tên chết tiệt nhà anh, rồi sẽ có ngày tôi bảo anh trai tôi trừng trị anh mới được.
Tần Thiên Lan không đáp lại lời Cố Thanh Trì mà ở trong lòng mắng Thẩm Tần Phong một ngàn lẻ một lần. Nói gì đi nữa họ Thẩm kia cũng là nhà ngoại cô, ai đời một chút cũng không bênh cô lại đi bênh cái tên người ngoài này kia chứ đáng hận.
“Mắng xong chưa? Nếu xong rồi chúng ta nói tiếp chuyện ban nãy nào.” Cố Thanh Trì khoanh tay trước ngực lưng tựa hẵng vào tường thờ ơ nói.
Tần Thiên Lan vô thức đáp lại: “Mắng gì cơ?” Cô cũng thật là khó hiểu nha, nãy giờ rõ ràng cô một câu cũng không nói ra miệng có được không tại sao Cố Thanh Trì lại hỏi cô như vậy chứ?
“Không phải em đang mắng anh rể em ở trong lòng à?” Cố Thanh Trì không chút che dấu nói.
“Không… Không… Không có…” Đến cả việc cô mắng Thẩm Tần Phong trong lòng Cố Thanh Trì cung biết được, gặp ma rồi thật đáng sợ.
“Được rồi không cần giả ngốc nữa, chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi đi.”
“Chuyện vừa rồi là chuyện gì?”
“Kính ngữ đâu?”
“Anh cũng đâu phải ông già có cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-chay-dau-cho-thoat/2499254/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.