Vì thế Bạch Viễn da mặt mỏng ở đối diện tổng tài mặt dày dùng cơm đều cúi gằm gần như muốn chui đầu vào bát cơm, mà Thiên tổng tao nhã thì chậm rãi thoải mái nhàn nhã dùng cơm.
Chờ đợi hai người đều ăn cơm xong Bạch Viễn liền đứng dậy bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp.
“Ngươi dọn làm gì?”
Thiên Nam hỏi.
“Ăn cơm xong đương nhiên phải rửa bát a, hay là ngươi định chờ ngày mai Lý mẹ tới dọn?”
Bạch Viễn nghiêng qua liếc mắt Thiên Nam một cái, xem thường đáp.
Thiên Nam không nói được lời nào chớp mắt, có chút cứng ngắc trên mặt rõ ràng viết bốn chữ —— ngươi nói đúng rồi.
Bạch Viễn vừa nhìn nhất thời kích động hai mắt sáng lên, muội nó, rốt cục bắt được cơ hội trêu chọc ngươi!
Vì thế hắn cực kỳ châm chọc nói,
“Thật là như vậy a? Tổng tài thật lười nga, quả nhiên là đại thiếu gia nhà giàu mười ngón không dính nước.”
Thiên Nam nhíu mày,
“Học Văn ngu ngốc như ngươi như vậy mà cũng sẽ biết dùng câu mười ngón không dính nước?”
A uy, đây không phải là trọng điểm đi a a a!?
Bạch Viễn bật người phản bác nói,
“Ai nói ta ngữ văn ngu ngốc? Ngữ văn của ta là kém chứ không phải ngu ngốc!”
Thiên Nam nghe vậy cười nhạt, cũng không đáp lại, chính là sủng nịch nhìn Bạch Viễn tạc mao.
Nội tâm lạnh lẽo bao lâu nay bỗng nhiên xâm nhập một vài cái gọi là hạnh phúc —
Có thể cùng hắn ăn cơm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cham-ma-hoi-thi-bang-son/2212445/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.