Sáng hôm sau.
Trên xe.
Thiên Nam cau mày bấm lại số điện thoại Bạch Viễn.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, …”
Giọng nữ máy móc lạnh như băng từ ống nghe truyền đến, khiến cho Thiên Nam một chút kiên nhẫn còn sót lại hoàn toàn mất sạch.
Bạch Viễn sao lại có thể không tiếp điện thoại?
Trong lòng hắn mơ hồ toát ra một vài cảm xúc lo lắng, môi mỏng gắt gao mím thành một đường thẳng tắp.
Thiên Nam đột nhiên xuống xe, đi vào tiểu khu.
Lâm Lâm tiểu khu, nhà số 1.
Địa chỉ này là Bạch Viễn từng nói cho hắn biết, nếu như mình không có nghe nhầm.
Vì thế, Thiên Nam dựa vào cái gọi là cảm nhận phương hướng của hắn mà đi, không có GPS hướng dẫn, đành phải vác cái mặt liệt đi hỏi hai bác gái đang luyện công buổi sáng, cuối cùng rốt cục thần sắc quái dị đứng ở cửa nhà Bạch Viễn.
Thần sắc hắn chợt tắt, ấn lên chuông cửa.
Bạch Viễn đang chôn mình trong ổ chăn, thanh âm bên ngoài một chút cũng không hề lọt lỗ tai.
Nhưng mà tiếng chuông vẫn như trước vang lên, kiên trì đến nỗi làm cho vẹt cũng âm thầm bội phục.
Vẹt bất đắc dĩ, đành phải quạt cánh bay đến bên giường Bạch Viễn, mổ mặt của hắn.
Bạch Viễn hơi hơi có phản ứng, lại chỉ là lấy tay sờ sờ mặt.
Vẹt lại mổ, Bạch Viễn lại sờ.
….
Cuối cùng là chịu không nổi.
Bạch Viễn đành phải gian nan đẩy ra hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cham-ma-hoi-thi-bang-son/2212432/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.