- Hôm nay có vẻ em không được vui?
- Đâu có.
Tôi lắc đầu, nhìn Bạch Kình Thần thần trí mệt mỏi. Anh có vẻ đã xử lý rất nhiều chuyện ở công ty, tóc tai rối tung rối mù nhưng vẫn không ngăn được dương quang tuấn tú. Anh ôm tôi vào lòng, trên người chỉ mặc sơ qua một lớp áo ngủ, cho nên có chút ngượng.
Bạch Kình Thần tiện tay đưa lên ngực tôi mà trêu đùa, không nhịn được, tôi rên nhẹ một tiếng.
Chìa khoá dục vọng của nam nhân, chính là rên rỉ uỷ mị thanh của nữ nhân.
- Thẩm...Thẩm...
- Anh chẳng phải rất mệt mỏi?
Anh bí xị mặt, môi không ngừng hôn vào hõm cổ tôi.
- Không ăn được em mới mệt mỏi.
- Anh...
Giọng điệu khàn đặc nghiêm khắc nhưng ý vị lại ngược hoàn toàn.
- Nhưng, em...em không muốn lại mang thai nữa.
- Tôi muốn năm đứa, em mau chóng sinh cho tôi, không nhiều lời.
Ực!!! Một viên đạn xuyên thẳng qua kính dầy đặt. Tôi mau chóng phản ứng nhanh, hai cơ thể quấn nhau lăn mạnh xuống. Đưa mắt nhìn, viên đạn 5,56mm. Đây chẳng phải thông dụng quân đội? Nhìn đường viên đạn đi sâu vào tường, lực rất mạnh, xoẹt qua tay tôi không quá xa, trong phút chốc, tâm trạng trũng nặng, ngây ngơ hết sức, thậm chí môi mấp máy không nổi.
Anh không thái độ nào, buông tôi ra, xoay người chạy đi. Tôi cũng đuổi theo, là anh đi xem Bạch Dạ Đằng thế nào? Thằng bé vẫn ngủ rất ngon, thậm chí bị đánh thức là đằng khác.
- Thần, sẽ không sao đúng không?
Chính là quy luật, dính vào khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741284/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.