- Đằng Đằng, con có thể nói ba biết, khi con sinh ra, hai mẹ con của con ở đâu? Rồi dời đi những nơi nào?
Giọng điệu của anh buồn bã, nhìn thằng bé, vẻ mặt y đúc anh thì càng không cầm lòng được mà đau lòng. Đằng Đằng vẻ mặt nhìn anh thì mím môi, không còn cười nữa mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt như mọi ngày. Bạch Kình Thần anh có chút giật mình nhưng ánh mắt vẫn không chút dao động mà nhìn vào con ngươi hổ phách đối diện như thể đang nhìn lại bản thân.
Mỗi lần anh nhìn đến Bạch Dạ Đằng, anh lại nhớ đến Bạch Kình Thần khi nhỏ, không khác một chi tiết nào, nó quả thực là con của anh, anh đã trở thành ba. Anh đến nay vẫn chưa bao giờ tin được, tin ở đây là không thể tin được bản thân đã trở thành cha của một đứa trẻ, chứ anh không có nửa điểm nghi ngờ đây có phải con anh hay không? Nếu hiện tại, đứa con nào mà tôi sinh ra, nói anh đấy là con anh, anh cũng chấp nhận.
- ... Mẹ và con ở Giang Nam. Từ lúc sinh ra đã ở đấy.
- Còn có điều muốn nói? Sao lại ấp úng?
Anh nhìn vào một đứa trẻ sao lại không đoán ra chúng đang nghĩ gì đâu, là có điều muốn oán trách anh hay thắc mắc mà lại không tiện nói ra.
- Chỉ là, sao ba lại bỏ mẹ một mình như vậy? Giang Nam rất lạnh, mẹ thường bị nức nẻ ở tay nhưng vẫn không ngại giặt đồ cho Đằng Đằng. Với lại mẹ nhớ ba và con cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741281/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.