Bụng tôi ùng ục lên, lại tái phát nữa rồi ư? Tôi cắn môi, lực cầm tay anh có chút gia tăng nhưng tôi nghĩ anh sẽ không mảy may phát hiện đâu.
Đây chính là do cả buổi trời không có gì trong bụng. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm rồi đau âm ỉ. Mày đẹp có chút rung rẩy, tay chân rụng rời nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười mà dựa vào lòng anh.
- Thần, cũng đã...trễ rồi. Hay anh trở về đi!
Anh không nói gì, gật đầu, hôn lên trán tôi khiến tôi ửng đỏ mặt nhưng cơn đau lại khống chế khiến tôi chẳng thể nào làm gì nổi nữa mà trực tiếp xoay người, cố bước đi vào trong dinh thự. Nhưng sao càng đi càng loạn choạn thế này, đầu tôi ong ong, cộng dồn với cơn đau thì càng kinh khủng hơn tôi nghĩ, dần dần trước mắt tối sầm đi...
Đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi sáng sớm, tôi vừa nhúc nhích người thì liền mở mắt, đánh vào mắt là anh đang hút thuốc ngoài ban công lộng gió. Tôi hít thở sâu, muốn ngồi dậy nhưng không thể vì cảm giác không còn sức lực nào nữa.
Nhìn bóng lưng đó, trong lòng tôi xuất hiện nhiều tư vị phức tạp.
Có phải anh đang bận tâm chuyện gì?
Tôi cố gắng ngồi dậy mấy lần nhưng vẫn là không thể, tôi đôi môi khô khốc mím chặt, tự trách bản thân, đây là sự mạnh mẽ từ trước đến giờ sao? Không có khí phách tý nào nói ra.
Anh vì nghe thấy tiếng động cử chỉ, dập thuốc xoay người ưu nhã tiến về phía tôi.
- Em dạ dày không tốt sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741279/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.