Tôi đang ngồi trước bàn trang điểm thì Đằng Đằng chạy lại, trên mép còn khéo dính một ít sữa và vụn bánh mì, tôi cười cười vì vẻ mặt ngơ ngác ngáy ngủ của thằng bé.
- Có phải mẹ đưa Đằng Đằng đến trường?
- Đương nhiên, mẹ đưa con đi học mà, hôm nay không cần phiền đến chú Quách.
- Gần đây mẹ ổn hơn trước.
- Ý con là....
Tôi nhíu mày, thực sự biết là Đằng Đằng quan sát được từng nét mặc cử chỉ tôi dường như tốt hơn hẳn lúc trước nhưng lại không hiểu hàm ý ẩn chứa của thằng bé.
- Ý Đằng Đằng là con cứ thấy mẹ đi với chú Dịch....mẹ...mẹ không thương ba ba nữa đúng không?
Thằng bé ậm ừ nói ra, tôi như bị trời giáng mà như muốn chết đứng tại chỗ, cảm xúc dâng lên thực sự khó tả, chua xót mà cầm tay thằng bé như muốn nó xua đi ý nghĩ đó.
- Với lại.... ba ba cũng.....
- Đến giờ đi học rồi, có gì chúng ta nói sau đi, để tránh Đằng Đằng trễ giờ nha!!!
Đằng Đằng ụ mặt, dường như tức tối nghẹn trong lòng, cầm balô lên rồi đi trước, không chờ tôi thêm nữa. Tôi ngó qua gương qua loa thấy nhan ổn mới quay đi, chạy theo thằng bé phía xa.
Trên xe.....
- Đằng Đằng không thích chú Dịch.
Tôi mím môi, cũng chẳng biết đáp lại thế nào mà ậm ờ cho qua, nhưng con ngươi luôn liếc lén xem biểu cảm của thằng bé hiện tại.
- Mẹ có nghe Đằng Đằng nói?
- Có. Mẹ đang nghe, rất rõ.
Tự dưng, trong thâm tâm lại như ngàn con dao được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741267/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.