Đối mặt với Dận Dịch - anh, tôi sẽ không đồng ý có buổi tối ở những nhà hàng sang trọng phát ngấy nữa mà là ở Sảo tiệm bánh, nơi này tôi thường xuyên đưa Đằng Đằng đi học xong thì ẩn mình vào đây mà ngồi ngây ra. Không gian cổ kính, các khoang ngồi được làm ngăn cách kín đáo nhưng không tạo cho khách hàng cảm giác khó thở hay khó chịu ngược lại càng thấy thoải mái. Với tông màu cổ điên nâu nhạt càng làm tôi thích mắt với những bóng đèn mờ nhỏ bố trí xung quanh không tạo cảm giác u tối, nhìn cách bài trí và các bức tranh thổ cẩm vẽ bằng tay làm tất cả trở nên hài hoà. Chủ quán là một bà chủ tóc hoa râm, thì ra bà là người ngồi kế tôi trên máy bay của 20 năm về trước. Cho đến nay, câu nói của bà vẫn còn vang vọng trong đầu tôi như để nhắc nhở từng bước đi của mình thêm chín chắn.
Cứ bước vào, cư nhiên lại sẽ thấy hình bóng bà đứng trang trí bánh hay pha cà phê mùi hương thực sự khiến tôi nghiện đến một tuần không đụng liền phát điên. Vị có chút béo nhưng không quá ngấy, với nếu dùng chung với phần bánh bông lan cuốn lá dứa ngọt nhẹ và trầm ngâm với quyển sách hay thì thực là một ngày dài trôi qua mau. Giá như cuộc đời lúc nào cũng bình lặng trôi qua như vậy thì tốt biết bao? Sẽ chẳng có phát sinh chuyện phiền lòng.
- Thẩm Thẩm, hôm nay không dẫn Đằng Đằng theo a? Ta vừa chuẩn bị mẫu bánh phô mai như mọi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741264/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.