Cứ như một giấc mộng dài, mọi thứ lại quay về nơi bắt đầu, chỉ có tôi luyến tiếc giữ chiếc chìa khoá kia cùng với chức vụ thư ký ngụ bên anh. Sớm đã định từ chức và gửi cho Ngưng Phị truyền lại nhưng vẫn là thôi đi. Việc đơn giản như vậy nhưng chính bản thân lại nhấc tay không nổi. Chính bản thân ngây ngốc trên giường lớn, nhìn ra phong lâm bên ngoài. Chiếc phòng này không còn hồng như ngày nào, đã được thay thế bởi màu xám nhạt màu, tính ra cũng có chút sáng và tôi xem nó là đơn giản nhất rồi. Nhưng có một thứ duy nhất chưa bao giờ biến đi là hương lài thoang thoảng, cứ ngửi đến, khoé mắt lại cay xè nhớ lại cảnh tưởng lúc đó. Đối mặt với anh - Bạch Kình Thần, ngay cả khiến bản thân đau lòng tôi cũng nói ra, Vũ Thuần dù sau nghĩ đi nghĩ lại vẫn là lo lắng cho chủ tử. Chính bản thân tôi cũng không hề mong anh bận tâm chuyện gì, nhưng chưa chắc gì hiểu được anh hay nhận thấy anh đang nghĩ gì? Chỉ có anh là luôn làm được điều đó. Nhìn tấm ảnh nhấp nháy trên màn hình, chính gương mặt anh đang ngủ say nhưng lại tuấn dật đến mê người. Nhớ nhung ngày càng không dứt được. Tấm màn trắng hiu quạnh đến khó coi, lung lay trước gió khiến tôi ôm vai bản thân mà cười nhạt. Vẫn là luôn nhớ tấm thân đơn chiếc kia cưỡi trên chiếc Ferrari điêu nghệ đến điên đảo, đầy ước vọng. Bờ môi bạc ngà ngà rượu và thuốc lá, cơ thể lạnh lẽo như hàn khí ăn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741260/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.