- Thức ăn chả ngon. Tôi ăn no nê, lau môi sạch, uống nước xong xuôi, chê bai như đúng rồi. Anh cười tươi mà uống ngụm nước, không trả lời câu nào.
- Sao anh lại cười?
- Vì em ăn ít quá. Nghe qua liền biết anh trêu chọc nên cũng nối theo.
- Có hơi ít. Bầu không khí dần được cải thiện, tràn ngập tiếng cười đùa, rất lâu rồi mới được cười như vậy nhưng trái tim vẫn lạnh lẽo đến run rẩy. Thoáng chút, tôi dần xìu xuống không còn thể lực nữa. Anh nhận ra liền đến gần, ngồi cạnh, tay nâng cằm tôi lên mà nhìn rõ. Ánh mắt đen thăm thẳm như sao đối tôi, muốn rời mắt nhưng chẳng thể, hương bạc hà lởn vởn có chút không quen. Nhìn tư thế hai người vô cùng gần và ám muội khiến người khác nhìn vào liền thấy là một cặp.
- Hình như gần quá đúng không? Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cơ thể nóng lên mà thở gấp hơn.
- Cần gì căng thẳng?
- Nhưng tôi..... ưm..... Anh đột nhiên phủ môi, tôi trợn mắt, chống cự đẩy ra.
- Anh....đồ biến thái. Tôi đứng lên đi ra ngoài một mạch, vô cùng tức giận.
Một chiếc xe hiện trước mắt, cửa kính hạ xuống.
- Lên xe, tôi xin lỗi.
- Không, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi ghét anh.
- Tôi biết lỗi rồi, giờ này taxi không còn đâu, là tôi lo cho em.
- Lo cho tôi? Anh bớt dùng những lời đó với tôi đi.
- Thật. Tôi là lo cho em thực sự. Tôi nhảy mũi một cái vì quá lạnh.
- Em thấy tôi nói đúng không? Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741253/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.