- Mẹ, hồi nãy con nhìn thấy có một người rất giống ba ba. Tôi đang tắm cho Đằng Đằng, vừa nghe xong có chút sợ hãi mà la lớn.
- Mẹ đã dặn con không được nói chuyện với người lạ mà. Tôi tức giận nhưng không thể vung tay đánh Đằng Đằng nổi.
- Con xin lỗi mẹ, đừng giận con. Đằng Đằng ép người lại, mở to mắt tỏ vẻ đã biết lỗi. Tôi mới gật đầu mà ôm Đằng Đằng ra ngoài.
- Mẹ, chú ấy rất xinh đẹp và.... Đằng Đằng cố nhớ ra điều gì đó, tôi cũng tò mò mà nhìn thằng bé, thấp thỏm.
- Con mắt màu hổ phách giống Đằng Đằng nữa. Tôi run rẩy ôm Đằng Đằng vào lòng mà vui mừng.
- Con gặp chú ấy ở đâu? Nói mẹ nghe.
- Con gặp chú ở trước cổng nhà mình.
- Thật? Tôi khó tin mà nhìn thằng bé.
- Thật. Chú ấy còn muốn gặp mẹ, nhưng con biết mẹ sẽ không thích gặp người lạ.
- Được rồi, Đằng Đằng ngủ đi, ngày mai mẹ cho Đằng Đằng đi chơi. Thằng bé nghe xong mà cuống quýt cười to.
- Mẹ, con muốn đi Ô Trấn, mấy người bạn của con nói ở đó rất đẹp.
- Được, nhưng Đằng Đằng phải ngủ, mai mới đi được cơ chứ. Thằng bé vội nằm xuống và thiếp đi. Tôi lật điện thoại, ngắm nhìn anh mà thì thầm.
- Con của em cuối cùng cũng được gặp ba ba, anh xem con giống anh không? Nó rất nghe lời và thông minh xuất chúng thừa hưởng từ anh chứ không phải ngu ngốc như em đâu, Bạch Kình Thần. Nước mắt rơi đầy trên tay, ẩm ướt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741209/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.