- Mẹ, Đằng Đằng đau. Cậu bé nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, hai chân cụt ngũn như chim cánh cụt tập đi, bập bẹ tập tễnh nói. Đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn phúng phính đáng yêu cực kì. Xuýt xoa đầu gối đỏ ửng.
- Đã dặn không được tuỳ tiện chạy nhảy cơ mà. Tôi tức giận, hít thở không thông, trừng mắt nhìn. Cậu bé sợ hãi mà mím môi, mắt ầng ậc nước mắt. Tôi bế Đằng Đằng lên ghế, phủi bụi trên vết xước.
- Đằng Đằng cố gắng, chỉ xước nhẹ thôi. Cậu nghe theo và ngồi im lặng để tôi rửa lên. Dù chỉ 3 tuổi nhưng lại hiểu biết, thông minh và rất nghe lời. Không khí ở Giang Nam trong lành cực kì, mẹ con ngắm sơn thuỷ hạnh phúc đùm đuề.
- Mẹ, Đằng Đằng cũng muốn được ba bế nha! Tôi nhìn theo ngón tay bé nhỏ chìa ra, phía xa khung cảnh gia đình đầy đủ cha mẹ hiện ra trước mắt, cô bé được cha bế, cười tươi như hoa. Nhìn mắt thằng bé buồn, tôi đau xót.
- Đằng Đằng, ba ba rất thương Đằng Đằng nhưng ba ba phải đi công tác xa nên không thể bồng Đằng Đằng được. Mỗi lần tiếp xúc với những câu hỏi như thế này tôi điều nói đủ lý do để gạt bỏ, hằng ngày phải suy nghĩ xem lý do này đã dùng chưa hay chưa dùng cũng mệt lả người, ai kêu thằng bé này lại nhớ dai và thông minh như vậy? Nhìn gương mặt Bạch Kình Thần thứ hai trước mặt, tôi chua xót mà vuốt ve thằng bé, chắc hẳn anh đã lập gia đình của riêng mình nếu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741207/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.